Top 8 # Yunjae Fic Jae Mang Thai Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 5/2023 # Top Trend | Ieecvn.com

[Yunjae Fic] Con Tôi Sẽ Nổi Tiếng!

Chapter 1

Summary: Jaejoong mang thai, và Yunho phải phục tùng mọi yêu cầu của vợ~ ><“

====================

Hai tháng đầu thai kỳ của Jaejoong không thể tốt đẹp hơn với Yunho được nữa. Jaejoong cứ ngọt như đường ấy! (không phải là trước đây cậu ấy không ngọt, chỉ là giờ còn ngọt hơn thôi!). Ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị nôn oẹ lên người, Yunho không còn lời phàn nàn nào hết. Cậu thậm chí còn chuẩn bị bồn nước nóng cho anh tắm! Chúa ơi! Còn chưa kể đến việc luôn làm bữa sáng, bữa trưa rồi bữa tối~

“Yunnie…”, cậu ngân nga tên chồng yêu…

“Anh đây Jae,,, Em muốn gì nào baby?”

Jaejoong lúc lắc cái đầu, “Em vừa chuẩn bị nước nóng cho anh tắm đó. Anh muốn tắm ngay bây giờ không, Yunnie?”

Yunho nhún vai, “Ừ được, vậy anh tắm ngay…”

Jaejoong vặn vẹo bàn chân, bối rối, “Vậy… Yunnie… Em tắm chung với, được không?”

Yunho toe toét cười (như giống nhếch mép cười đểu hơn!), “Được chứ, Joongie…”

Gã bác sỹ nọ, người khám cho Jaejoong và xác nhận việc cậu có thai, đã mời khoảng 30 phóng viên từ các tờ báo, tạp chí, kênh truyền hình khác nhau và vài tay săn ảnh đến tham dự một buổi họp báo.

“Tôi có chuyện muốn thông báo liên quan đến Jaejoong, vợ yêu của Jung Yunho…”

*im lặng*

Gã bác sỹ cười ngoác miệng tới tận mang tai.

*vẫn im lặng*

“Anh cứ nói luôn đi không được à?!!”, một nhà báo hét lên.

“Ây dà, các anh chả thú vị tẹo nào…”

“Mà này, thế tên anh là gì hả bác sỹ của Kim Jaejoong?”, ai đó hét lên từ cuối hội trường.

“Các anh không biết tôi sao? Tôi nổi tiếng vô cùng luôn, các anh không biết à!!”

*ríc ríc ríc*

“Này! Điện thoại của ai đấy! Tôi không thích tiếng động đó!”

*im lặng*

“Được rồi… ờ… Tên tôi là Haroro… Mọi người đều gọi tôi là bác sỹ HaHa…”, hắn tự hào tuyên bố.

*tiếp tục im lặng*

“Bác sỹ HaHa là người quái nào?”, tiếng ai đó thì thào giữa đám phóng viên.

“Này! Tôi nghe thấy đó!! Tôi là…”

“Tôi cố tình nói cho anh nghe đó…”

*E hèm*

“Tôi là…”

“Anh nói luôn chuyện anh định thông báo về Kim Jaejoong có được không!!?”, một phóng viên khác lại kêu lên.

“Xì… Mấy lão già thời nay thật là… Thôi được, giờ thì, Jaejoong-sshi… đang…”

*thùng thùng thùng* (tiếng trống)

“Bác sỹ… Anh có yêu chiếc điện thoại của anh không?”, một phóng viên to con lên tiếng hỏi.

HaHa gật đầu hùng hồn, “Sao nào?”

“Đừng có để điện thoại của anh kêu nữa và thông báo cái của nợ anh định thông báo đi…”, gã to con vừa nói vừa bẻ tay răng rắc…

HaHa cười sợ sệt…

“Thôi được rồi… Jaejoong-sshi đang mang thai!!”, hắn sung sướng thông báo.

*ríc ríc ríc*

“Ế, không phải điện thoại của tôi đâu nhé…”

Đám đông sửng sốt rồi quay sang bàn tán xôn xao.

Âm thanh máy ảnh vang lên không ngớt, chụp lại hình ảnh tay bác sỹ cười đến nhe hết cả răng lợi như một thằng nhóc thiểu năng (dù hắn chẳng nhận ra đâu!)… Tiếng ngón tay gõ cành cạch lên bàn phím laptop và tiếng bút soàn soạt trên giấy, nghe cứ như thiên đường với hắn vậy…

Sau cái buổi họp báo trời đánh ấy, Yunho đã nhận ra anh chẳng thể ưa nổi gã bác sỹ dù chỉ là một tí tị tì ti (vì hắn đã thông báo chuyện Jaejoong mang thai mà không nói với anh trước!) nhưng Jaejoong lại thích gã bác sỹ (dở hơi) ấy, nên anh cố lờ hắn đi.

Kể từ buổi họp báo, đám phóng viên đồng loạt cắm trại trước cổng biệt thự nhà YunJae. Chuyện cắm trại này chỉ kết thúc khi có một tên phóng viên đã gần như làm Jaejoong giật mình ngã lăn ra sàn (may thay cánh tay dài của Yunho đã kịp đỡ lấy Jaejoong nên cậu và em bé đều không sao!), khiến cho Jung Yunho vốn rất bình tĩnh cũng phải khùng lên và doạ sẽ đá đít bọn chúng ra sau vành móng ngựa hết, làm bọn chúng thi nhau bỏ của chạy lấy người.

Tin tức Jaejoong mang thai tràn ngập trên trang nhất khắp các tờ báo và các trang mạng. Vì đàn ông mang thai đã là chuyện hiếm, thêm nữa đây lại là người đầu tiên ở Hàn Quốc, mọi người đều phát cuồng lên muốn biết con của YunJae trông sẽ như thế nào…

Từ tháng thứ ba đến tháng thứ bảy thai kỳ của Jaejoong như vắt kiệt sức lực Yunho. Jaejoong lúc thì cáu kỉnh, khi thì mít ướt như trẻ con, có lúc dễ thương, khi lại kỳ quặc, rồi thì thờ ơ, khi lại hứng tình đến không ngờ, tất cả có thể xảy ra trong cùng một ngày. Ngoại trừ việc cảm xúc thay đổi như chong chóng, những nhu cầu quái dị của cậu cũng là chuyện khiến Yunho khổ không để đâu cho hết.

“Yunnie…”, Jaejoong nhõng nhẽo với chồng.

“Sao thế Joongie?”, Yunho kéo Jaejoong vào lòng, hết sức cẩn thận để không đặt quá nhiều áp lực lên cái bụng tròn vo khổng lồ của cậu và vuốt ve mái tóc cậu.

“Em muốn… Em muốn…”, Jaejoong vặn vẹo mấy ngón tay.

“Em muốn gì nào, Joongie baby?”

“Em muốn ăn kem pistachio với topping cánh gà…”, Jaejoong mở to đôi mắt nai tròn lấp lánh hi vọng và cả lo lắng.

Kem pistachio

“Nhưng cưng à… mười hai giờ đêm rồi…”, Yunho ngáp dài.

Jaejoong lách người ra khỏi lòng Yunho và ngồi xuống tận cuối giường, co đầu gối lên đến ngực (thực ra giống như đến bụng hơn!! ==”), giấu mặt vào hai lòng bàn tay.

Những giọt nước mắt thất vọng lăn dài xuống gò má cậu, vai cậu run run theo tiếng nức nở không ngừng vang lên.

Trái tim Yunho đau đớn như bị ai siết chặt khi nhìn thấy cảnh vợ mình thổn thức như vậy.

“Baby…”, Yunho bò đến bên người Jaejoong.

Anh nâng cằm Jaejoong lên một chút để nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, nhưng hình ảnh đôi mắt lóng lánh nước, cái mũi đỏ ửng và gương mặt lem luốc của cậu khiến anh cảm thấy mình như một thằng khốn không hơn. Yunho gạt đi nước mắt trên mặt Jaejoong và vòng tay ôm lấy cậu, dù Jaejoong dùng dằng giẫy ra.

“Anh xin lỗi mà, baby…”, Yunho nhẹ nhàng xoa tròn trên lưng Jaejoong, vỗ về cậu.

“Giờ anh đi mua ngay đây, được không?”

Jaejoong khẽ gật đầu nơi hõm cổ Yunho.

Và khi Yunho mua kem với cánh gà về đến nơi, chào đón anh là một Jaejoong đang say ngủ li bì trên ghế sofa.

(Và giờ thì anh lại phải bế cậu lên gác nữa!! ><“)

Tháng cuối cùng, Jaejoong cũng không còn làm loạn lên như thời gian trước nữa. Cậu chỉ là không thể tự làm mọi việc một mình. Vì con trai cậu (đúng vậy, họ đã đi khám thai và biết được giới tính của đứa bé) có vẻ rất nặng, Jaejoong luôn gặp khó khăn trong việc đi lại, đứng lên ngồi xuống và thậm chí cả lúc ngủ! Yunho rất lo vì trông Jaejoong như thể sụt cân (nhưng cái bụng cứ phình lên). Gã bác sỹ (ngốc nghếch) nói rằng không có gì phải lo cả, chỉ vì con trai họ dường như ăn QUÁ NHIỀU so với một đứa nhóc còn chưa ra đời, cứ Jaejoong ăn gì thì con trai họ lại hấp thụ một phần… Nhưng trong mắt Yunho, dường như chỉ có thằng nhóc là được ăn vậy, chứ Jaejoong chẳng được chừa lại cái gì. Phải đến khi Jaejoong nói đi nói lại với anh rằng cậu không sao, Yunho mới ngừng lo nghĩ về cân nặng của Jaejoong.

Yunho mới yêu làm sao cái cảnh Jaejoong lạch bạch đi lại trong nhà với cái bụng bự khổng lồ… xD Anh luôn trêu Jaejoong rằng cậu chậm chạp quá, khiến Jaejoong bĩu môi hờn dỗi với anh. Nhưng cuối cùng, Jaejoong sẽ luôn tha thứ cho Yunho và quên hết mấy trò trêu chọc của anh…

Khi tiếng khóc đầu tiên của em bé vang lên trong phòng cấp cứu, Yunho bật khóc. Anh cảm thấy như đang được nghe bài ca đẹp đẽ nhất trong đời.

Sau vài tuần tranh luận, Yunho và Jaejoong đã quyết định đặt tên em bé là Changmin, Jung Changmin…, dù ban đầu Jaejoong cứ khăng khăng đặt tên bé là Louis Vuitton hoặc Chanel, thế là Yunho không thèm nói chuyện với cậu cả tuần luôn… (==”)

Và đây… XIN ĐƯỢC CHÂN TRỌNG GIỚI THIỆU:

Jung Changmin xD

~End Chapter 1~

Giới Thiệu Danmie / Yunjae Fic Ở Trang Khác

Giới thiệu Danmie / YunJae Fic ở trang khác

1. Cái list này là một số trong những fic /danmie mà Yuki và Hana đã đọc nên giới thiệu lại. Với những bạn TIỀN BỐI thì nó không là gì cả, nhưng với NGƯỜI MỚI như bọn mình thì Hana nghĩ chắc có chút tác dụng … 🙂

2. Hana có kèm link nên khi bạn nào phát hiện ra link bị die thì nói cho mình hay với nha. Cám ơn .

List các fic YUNJAE

-[YunJae] Ashes & Apples [completed]

(Link : Livejournal – Tiếng anh )

(Link download: word – tiếng việt – phần 1 ) Password : jyj

1×1, Thiên thần , happy end (theo mình là thế)

Đây là 1 trong 2 fic YunJae thiên thần mà bọn mình thích nhất cho tới thời điểm này. Jaejoong là thiên thần cánh trắng , có nhiệm vụ dẫn linh hồn lên thiên đàn. Yunho là thiên thần cánh đen, có nhiệm vụ dẫn linh hồn xuống địa ngục. Jaejoong có thể sống vĩnh cửu nhưng Yunho thì không. Tình cảm của 2 người rất tốt cho đến khi Yunho bị tan biến đi. Fic không hề có 1 cảnh H nào, hôn cũng không mãnh liệt nhưng đọc rất thu hút. Đọc fic có thể cảm thấy được tình yêu quý giá như thế nào. Fic này Windjj dịch rất hay nhưng mình không thể vào blogspot của bạn ấy để lấy link. Vậy nên mình chỉ để link tiếng Anh.

-[Dammie] Ảm dạ ly du [hoàn]

1×1- Cổ trang, cung đình, xuyên không, thanh thủy văn.

Link online : wordpress

-[YunJae] Ba ba, ta yêu ngươi [hoàn]

(link down: word từ chương 1 đến 5 ) Password : yunjae

(link online : wordpress )

Trung văn YunJae, 32 chương , hiện đại, ngụy phụ tử, 1×1, có H , HE

Truyện này gần giống với ” Papa , saranghae !” nhưng không hoàn toàn giống như vậy. Yunho nhặt được Jaejoong và quyết định nuôi đứa bé này trong khi hắn đang là 1 học sinh. Cuộc sống khó khăn nhưng bù lại tình cảm cha con họ rất tốt , chính vì thế cả hai dù đã yêu nhau nhưng lại không nhận ra. Sau đó mẹ ruột Jaejoong trở lại và có ý nhận lại cậu. …..Nói tới đây thôi. Các bạn xem đi rồi biết nhá . Fic này chỉ có tính chất giải trí thôi .

-[YunJae] Búp bê của Vampire [completed]

(link : wordpress )

1×1, vampire, H , có sinh con nha, happy end

Yunho là chúa tể vampire. Jaejoong là con mồi. Chúa tể không ăn con mồi đó mà chỉ muốn biến người ta thành “búp bê” , sau đó thành “phu nhân” luôn. Fic còn có nhiều cặp khác cũng dể thương. Bộ này rất được các readers yêu thích trong thời gian qua. Các extra cũng rất hay. Các bạn nên xem.

[Dammie] Biến miêu ký [hoàn]

(link : wordpress )

hiện đại, bá đạo dương quang công, đáng yêu ngây ngô thụ, tình hữu độc chung, ma pháp (mild), ấm áp, 1×1, HE

Hai nhân vật chính đều là tác giả nổi tiếng trên mạng. Thực tế thì 2 người đều ngưỡng mộ đối phương nhưng chưa có cơ hội bày tỏ. Do một dip vô tình , anh công biến thành mèo và được bạn thụ mang về nhà nuôi. Tất nhiên sau khi “sống chung” thì chuyện gì đến sẽ đến.. hihi.. kết thúc vui nha. Truyện đọc giải trí tốt nà. Trong truyện có nhiều câu nói của tác giả rất hay, rất ư là “triết lý” nhá. Mình rất thích. Các bạn ko nên bỏ qua. hihi. (^_^)

-[YunJae] [short] Capture [complete]

(link download : Word chương 1 + link wordpress đọc online ) Password: yunjae

Hiện đại , 1×1, nhẹ nhàng , good ending

Fic này rất chúng tôi đọc mình đã khóc đấy. Không phải khóc vì NGƯỢC đâu mà khóc vì CẢM ĐỘNG ấy. Nội dung chỉ kể lại mối tình giữa Yunho và Jaejoong mà thôi. Rất nhẹ nhàng, rất hay. Cái chính là fic này có 1 cái “good ending” – ít ra theo mình là thế. Đây không phải là một cái Happy Ending nhưng chấp nhận được (mặc dù mình đọc mà muốn đập bạn tác giả …) . Bạn xem đi… theo mình người tội nghiệp nhất chính là Yunho. Fic này hay lắm.

-[YunJae] Chênh vênh [completed]

(link: wattpad)

1×1,hiện đại , bối cảnh Việt Nam. Rating M.

Fic này lạ. Ý mình là cách hành văn của au rất đặc biệt. Khi đã đọc Chênh Vênh thì bạn sẽ thấy nó không giống như những fic khác. Nội dung vốn không lạ nhưng tình tiết au chọn hay + lối viết thu hút nên Chênh Vênh rất đáng được xem. Fic này đọc sẽ có cảm giác buồn buồn vì thế không nên đọc buổi sáng .. hú hú.. . Kết thúc fic hoàn toàn chấp nhận được nên bạn cứ xem đi, sẽ không bị tức đâu.

-[YunJae] [oneshot] Creation

(link : wordpress)

Hiện đại , người+ người máy , R. Một oneshot thì không cần sơ lược nội dung. Bạn cứ đọc và cảm nhận. Tuy nhiên, cái oneshot này không phải happy end nha. 😀

-[YunJae] Cục cưng trời giáng [hoàn]

(link : wordpress)

1×1 , hiện đại , dễ thương , happy end

Một buổi sáng khi Yunho tỉnh dậy thì phát hiện bên người mình có 1 em bé đáng yêu chừng 6 tháng tuổi tên là “JaeJae”. Sau đó Yunho quyết định nuôi “cục cưng” này. Cuối cùng sau thời gian chung sống thì cả 2 bố con phát sinh một loại tình cảm khác , không phải tình cảm cha con. Kết thúc hạnh phúc cho cả hai. Fic này đáng yêu cực kì. Hình ảnh Jaejoong trong đó không cưng là không được. Mấy nhân vật khác cũng thế. Tuy nhiên, nếu bạn là một người kỷ tính thì hãy cân nhắc khi đọc fic vì có thể bạn không hài lòng về nội dung và cách hành văn của tác giả. Nhưng nếu chỉ đọc fic để giải trí thì fic này thật sự là 1 gợi ý hay đó .. hi hi .

-[YunJae] Cửu vĩ hồ ly ngoại truyện [hoàn]

( link download: Word chương 1 và 2 + link đọc online ) Password : hero

Cổ trang , huyền nhuyễn, yêu tinh , 1×1, hài , vui , HE

Jaejoong là 1 con cửu vĩ hồ đặc biệt. Cậu bị sư phụ ” đá” xuống núi để đi tìn “dưa chuột” của mình. Và ngay từ lần đầu tiên cậu đã gặp Yunho. Vậy là mối tình Người+ Hồ ly bắt đầu. Truyện này đọc y chang như coi phim của Châu Tinh Trì vậy… hơi điên điên… có chap mình đọc mà muốn chóng mặt luôn. Nhưng nói chung, đọc vui lắm.

-[Danmie] Diễm luyến tàn đồng [hoàn]

(link online : wordpress )

cổ trang, mỹ nhược thụ cường công, manh thụ, 1×1, cường thủ hào đoạt, công sủng thụ, ngọt ngào, HE

[Chôm luôn giới thiệu của bạn edit.. hì hì ] Anh công trở về sơn trang tiếp quản công việc và gia sản của phụ thân. Tình cờ gặp dc em thụ trong 1 khuôn viên bí mật trong sơn trang. Em mang đôi mắt màu tím cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khiến anh vừa thấy đã nhất kiến chung tình. Bộ này mình cảm thấy rất ư là tội nghiệp cho Tử Đồng đồng thời rất thích cách Mộ Dung Viêm Hạo dùng để yêu Tử Đồng , tất nhiên là ko tính lúc đầu nha. Lúc đầu Viêm Hạo quá hồ đồ. Mình đọc mà muốn đạp cho tên đó mấy phát.

-[YunJae] Dược [hoàn]

(link download : word từ chương 1 đến chương 5 ) Password : dbsk

Cổ trang, 1×1, có H, ngược, Good Ending.

Đọc bộ này không khóc là không ăn tiền. Đây là bộ mà mình chỉ dám đọc 1 lần. Hay nhưng tội nghiệp quá. Nhân vật nào cũng đáng thương hết. Mình fan Jae nên khi đọc bộ này đau lòng muốn chết, lúc đó chỉ muốn bóp mũi tác giả thôi. Jaejoong là một “dược nhân” được Yunho “nuôi” để chữa bệnh cho Yuchun. Jaejoong yêu Yunho đồng thời cho rằng Yunho luôn hướng về Yuchun. Trong giai đoạn làm dược nhân Yunho và Jaejoong có xảy ra “quan hệ” và nó kéo dài. Nói tóm lại là mối quan hệ của những người này rất lằng nhằng. Chủ yếu là bởi vì không ai nói rõ ràng cả. Cho đến khi Junsu và Changmin xuất hiện thì lại càng phức tạp hơn nhưng cũng nhờ vậy mà những hiểu lầm trước đây được sáng tỏ. Nhưng cuối cùng thì … chết hết … trừ Changmin. Đọc mấy chương cuối đau lòng lắm. Fic thật sự rất hay đó. Nếu bạn thích ngược thì nhất định phải đọc.

-[danmie] Đảo môi tiểu bảo bối nhi [hoàn]

(link: wordpress)

1×1, cổ trang , thụ còn rất nhỏ nha…Happy end 🙂

Từ khi Bình An sinh ra thì gia đình ngày càng phát đạt. Bình An vốn rất đáng yêu + thông minh nên rất được cưng chìu. Tuy nhiên, cậu bé luôn bị tai nạn nên gia đình bảo bọc rất kỷ. Theo lời một vị sư mà Bình An nhất quyết đòi đi đến phương bắc. Tại đây BÉ gặp “định mệnh” của mình. Fic này đọc vui. Kết thúc lại viên mãn nên đọc giải trí được . 🙂

-[YunJae] Đôc lang quân [hoàn]

(link : wordpress)

cổ trang, giang hồ, nhất thụ nhất công

Đây là bộ chuyển thể sang YunJae . Bộ này nội dung không nhiều nhưng đọc thấy cũng tàm tạm.Tuy nhiên đoạn vào đầu mình rất thích. Các bạn có thể tham khảo. Bộ này nhẹ nhàng thôi . Hì hì 🙂

-[YunJae][oneshot] Độc dược

(link : wordpress )

hiện đại , non – au , nhẹ nhàng , đáng yêu , happy end

Cậu không chỉ là độc dược của tớ…. Cậu là độc được của cả nhà năm người chúng ta a.

-[YunJae] Em là tiểu miêu nhà anh [hoàn]

(link download: word chương 1.2.3 + link online ) Password : herojaejoong

Hiện đại, yêu quái (ko biết đúng ko nữa), 1×1, nhẹ nhàng, có chít H, HE

Yunho là một giám đốc có tài+ lạnh lùng ……Jaejoong lúc đầu xuất hiện là dưới thân phận của 1 con mèo con. Jaejoong được Yunho nhặt nuôi và trong quá trình sống chung 2 người nảy sinh tình cảm. Tất nhiên là lúc đầu Yunho không biết “mèo Jaejoong” có thể biến thành người. Sau đó Yunho nhờ người tìm kiếm thân phận thật của Jaejoong và một bí mật nho nhỏ lộ ra. Hết. Bộ này mình thích đoạn đầu, đoạn sau mình cảm thấy không thu hút bằng. Mình thích nhất là “tư thế nằm ngủ ” của con mèo. Đáng yêu lắm.

-[Danmie] Hoàng Bán Tiên [hoàn]

(Link online: wordpress )

Giang hồ, cung đình , thần toán, 1×1, đáng yêu , nhẹ nhàng , có H, HE.

Bộ này dễ thương dữ lắm nha. Hana đọc mà muốn đau tim luôn vậy , đáng yêu lắm lắm luôn. Hoàng Bán Tiên được người ta ca tụng là “thần tiên sống” . Tư Đồ Ngận Suất là một “kỳ nhân” trong giang hồ và cũng là bang chủ của Hắc Vân Bảo. Trong một lần Tư Đồ cùng Mộc Lăng (phó ban chủ) đi hái thuốc và vô tình gặp vị “thần tiên sống” này. Hai người họ đưa ra 1 giao ước và không ngờ rằng chính giao ước này trói buộc họ cả đời. Khi đọc mình rất thích cách cảnh Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng ở cùng nhau. Mình cảm thấy Tư Đồ “đáng yêu” lắm…há há … Nói thật , nếu Tư Đồ mà không có tính cách đó thì hai người này chắc chắn sẽ ko thành đâu… Mình cũng thích Mộc Lăng nữa. Cuối truyện có con nai. Mình thích đoạn Tư Đồ đeo lục lạc cho nai con và vòng chân cho Tiểu Hoàng…. hú hú .. yêu chết được. Các bạn xem đi .. hay lắm đó . Ngọt ngào nữa.

-[danmie] Khánh trúc nan thư [hoàn]

(link : wordpress )

nhất thụ nhất công (cả hai đều rất đẹp nha), cổ trang, happy end

Bộ này mình rất thích . 🙂 . Lan Khánh là đại ma đầu bị mất trí nhớ nên trở thành 1 ngỗ tác ở một huyện nhỏ. Bách Lý Thất là sự đệ của Lan Khánh, có nhiệm vụ tìm và chăm sóc Lan khánh “suốt đời”. Hai người vốn trong quá khứ có một vài khúc mắc nên dẫn đến việc Bách Lý Thất nghe lời và sợ Lan Khánh vô cùng. Hai người trải qua một số chuyện nhưng cuối cùng vẫn ở bên nhau. Đọc bộ này mình rất thích cách Lan Khánh gọi Bách Lý Thất. hì hì …mỗi khi đọc tới lúc hắn nói “gà a” hay “gà của ta” đều khiến mình yêu không hết :d. Trong bộ này còn có con heo cũng rất vui. Tóm lại bộ này đọc thấy hạnh phúc lắm nha. Nên đọc , nên đọc. 😀

-[YunJae] Làm chủ tôi hay làm chủ trái tim tôi [complete]

(link download : word chapter: 1,2,3 + link đọc online) Password : tvxq

Hiện đại , atula, 1×1, có H , kết thúc mở – có thể xem là HE

Jaejoong vì tìm “cô chủ” cũng chính là em gái của mình nên mới vào trường mà Yunho đang làm hội trưởng. Ở đây cậu trở thành người hầu của hắn và từ từ trở thành người hắn yêu. Jaejoong đối với tình yêu rất mơ hồ nhưng cảm giác của cậu đối với Yunho rất khác . Cho đến khi cậu phát hiện ra mình là ai và tình cảm của mình dành cho Yunho là cái gì thì trước đó cậu đã khiến Yunho “lên máu” không ít. Fic này có H nhưng không nhiều. Chủ yếu là dùng đầu óc thôi. Fic viết logic, đọc rất lôi cuốn. Trong fic có 1 nhân vật làm mình vô cùng thích đó là em gái kiên cô chủ của Jaejoong. Người con gái này thật mạnh mẽ. Đây thật sự là một fic hay.

-[danmie] Minh hà Chi Cao Sí [hoàn]

(link : wordpress )

cổ trang , cung đình ,phụ tử , trọng sinh , 1×1, không H , nhẹ nhàng , happy end .

-[danmie] Nam thiếp [hoàn]

(link : wordpress)

Cổ trang , 1×1 , happy end .

Mạc Ngôn thay em mình xuất giá nên lúc đầu bị “tên chồng” của mình hành chút ít nhưng sau đó thì cưng lắm nha. Mạc Ngôn trong fic có phần yếu đuối 1 chút nhưng lại rất đẹp. Trong fic còn có hai nhân vật phụ cũng rất thú vị.

-[YunJae] Ngục sủng [hoàn]

(link : wordpress)

1×1, hiện đại , cảnh sát-giang hồ, có H, happy end

Fic này trong thời gian qua rất được các readers quan tâm và khen ngợi. Bản thân fic hay + người edit tốt nên fic được yêu thích đến độ KYH in thành Fanbook luôn. Fic nói về một cảnh sát chìm tên là Jaejoong trà trộn vào ngục giam để điều tra về Park gia. Sau đó cậu gặp Yunho. Thân thế và tình cách của hắn rất đặc biệt. Sau khi ra tù , Yunho phát hiện ra Jaejoong là cảnh sát nên tức giận mà quyết tâm “hành hạ ” cậu . Nhưng cuối cùng thì cả hai cũng về bên nhau. Thật ra, tóm tắc như thế này thì không hay lắm vì thực chất khi đọc Ngục Sủng sẽ có 1 số nhân vật phụ khác cũng rất tuyệt. Từng chi tiết được tác giả mô tả rất chi tiết – thậm chí H- nên khi đọc có cảm giác như chúng ta đang sống cùng nhân vật. Fic này hay+ giọng văn nghiêm túc. Đọc để thưởng thức thì ok . Đọc để cười thì không nên.

-[YunJae] Nha sĩ ! đừng bắt hồ ly [oneshot]

(link download: word ) password : jejung

1×1, hiện đại , dễ thương , HE

Mình không biết fic này được post tại đâu. Mình đã lên google search nhưng nó chỉ ra wattpad thôi . Vì thế , nếu bạn nào biết nơi post fic này thì nói cho mình hay với . Mình sẽ dẫn link đến đó. Thanks

-[YunJae][short] Nhà phát minh cùng tiểu thư tình [hoàn]

(link online : wordpress )

Hiện đại, 1×1, nhẹ nhàng , HE

Trịnh Duẫn Hạo vì không muốn bỏ lỡ “mối tình đầu” của Kim Tại Trung nên đã phát minh ra 1 cái máy thời gian. Duẫn Hạo khi đó trở về quá khứ và gặp lại Tại Trung, lúc đó “người ta” chỉ mới 6 tuổi thôi và mọi chuyện diễn ra khi Tại Trung nhận được một bức thư tình thật lạ…. (^_^). Hình như có chit xíu H.. hì hì….

-[danmie] Nhất thực thiên hạ [hoàn]

(link : wordpress)

Huynh đệ, xuyên không, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1 x 1, công sủng thụ, cường công, thông minh hiếu động thụ, HE.

Bộ này là huynh đệ trá hình vì cơ thể đúng là 2 anh em nhưng linh hồn thì do người khác nhập vào. Nội dung cũng là tranh đấu dành ngôi vị, sủng ái trong cung đình . Tuy nhiên , fic này có nhiều tình tiết vui hơn nên đọc thấy thoải mái, nhẹ nhàng. Theo Hana, fic này không căng thẳng. Đọc có thể đoán được. Tuy nhiên, nếu đọc để giải trí thì bộ này có thể đáp ứng được .

-[danmie] Nhất tuý hứa phong lưu [hoàn]

(link: wordpress )

Thể loại: cổ trang, xuyên không, huyễn huyễn, cường cường, nữ vương thụ, 1×1, có H, HE

Chung Tình là siêu sao ở thế giới hiện đại xuyên đến 1 nơi khác thành tông chủ Lăng Lạc Viêm của Xích Viêm tộc. Long Phạm là tế ti của Xích Viêm tộc được người người xưng tụng như thần nhân. Hai người này phải nói là “thủ đoạn” như nhau nên khi “dính” với nhau rồi thì hợp nhau đến nỗi không ai có thể tách họ ra. Mình rất thích Long Phạm. Mình thích cái kiểu lạnh lùng đứng sau lưng “vợ” ko thèm nói gì hết, mà khi nói ra câu nào là làm người ta cứng họng câu đó. Còn có cái kiểu bày ra đủ mọi lí do để “trừng phạt vợ” của anh ý .. hì hì.. gian dữ lắm. Mà mình thích 2 người này ở chỗ cả hai đều rất ư là ba chấm trong cái chuyện ấy ấy.. khà khà… Mọi người xem đi rồi biết.

Cồ trang , giang hồ , 1×1, H, nhẹ nhàng , ấm áp. happy end

Thương Mặc bị thương và được Tô Tư Ninh cứu, sau đó y mang Tô Tư Ninh theo mình về “nhà”. Vì Thương Mặc là 1 “bảo chủ” nên cũng có một cái gần giống “hậu cung”. Từ khi Tô Tư Ninh vào ở thì có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cuối cùng thì cái “hậu cung” cũng bị dọn đi sạch sẽ chỉ còn lại mỗi mình Tô Tư Ninh dù người này thể chất vô cùng yếu ớt. Đọc bộ này rất nhẹ nhàng. Tình cảm của 2 người họ làm người ta cảm thấy khó tin. Trong bộ này không có cao trào nhưng khi đọc thì không dứt ra được. Nó cứ nhè nhẹ kéo chúng ta đến cuối truyện ma 2kho6ng hay. Theo mình “đoạn cuối cùng” là hay nhất. Khi nghe thấy câu trả lời của Tô Tư Ninh, mình cảm thấy rất hạnh phúc (ké ). Các bạn nếu thích nhẹ nhàng thì nên xem.

-[YunJae] Phụ thân và 3 hài tử [hoàn]

(link: wordpress )

1×1, hài , công sủng thụ , cổ trang, happy end.

Cái fic này được chuyển thể sang YunJae từ 1 danmie . Fic rất vui . Mọi người đều coi được. Fic đọc để xả stress rất tốt. Mình thích . Fic nói về 1 gia đình gồm 1 người cha là Jaejoong, cùng 3 đứa con là Yunho , Changmin và Junsu. Yunho làm quan, Changmin làm thương gia còn Junsu thì mới 16 tuổi nên ở nhà “xài tiền”. Jaejoong rất đáng yêu, chuyện lớn thì suy nghĩ thấu đáo, chu toàn, chuyện nhỏ thì hồ đồ y như con nít. Jaejoong là phụ thân được 3 đứa con cưng như trứng , hứng như hoa, bảo bọc đến từng cọng tóc. Trong fic chi tiết nào cũng đáng yêu, nhân vật nào cũng thấy thích, thậm chí cả quản gia, gia nô…. đều dể thương hết. Nói tóm lại, fic này đáng xem nha.

-[YunJae] Picture of you [completed]

Cổ trang , hài , H nhẹ , sinh tử , happy end (có YooSu + KiMin)

Jaejoong là một người bình thường sống ở hiện đại. Tuy nhiên có 1 điều không bình thường là cậu “chết mê chết mệt” người trong bức tranh trong phòng của cậu. Một hôm, Jaejoong bị cuốn vào bức tranh ấy và trở thành “vợ” của vị vua đương thời lúc đó – Yunho. Điều quan trọng là Yunho rất giống người trong tranh. Chuyện tiếp theo đó thì gần giống như các fic cổ trang khác là có ghen ghét, có ám sát …. nhưng quan trọng họ đầu vượt qua và có kết quả như ý. Tóm lại là hạnh phúc hết trơn. Fic này đọc vui.

-[YunJae] Please!.. take me [completed]

(link: vnsharing)

1×1, thiên thần , happy end (chết ) 🙂

Đây là 1 trong 2 fic về thiên thần mà bọn tớ thích nhất cho tới giờ . Yunho là đại thiên thần. Jaejoong là một búp bê có linh hồn do Yunho tạo ra từ một lần làm thứ phép thuật cấm. Yunho giấu Jaejoong tại một nơi bí mật chỉ riêng hắn biết và bắt đầu dạy Jaejoong nhiều thứ. Sau này Đấng toàn năng phát hiện ra nơi đó nên bắt Yunho và Jaejoong về trị tội. Yunho bị tướt hết quyền năng và chết. Jaejoong vì quá xinh đẹp nên được thượng đế đặc cách làm thiên thần và ban cho đôi cánh “của Yunho”. Cuối cùng thì Jaejoong đã làm theo trái tim mình là “tự hủy linh hồn” khi tìm thấy xác Yunho. Fic này cũng không có H gì ráo nhưng có hôn nha.. rất rất là đáng yêu đó . Đoạn Jaejoong đọc lại quyển sổ sau khi Yunho bị bắt có thể nói là xúc động nhất đối với mình. Đọc đoạn đó cảm thấy Yunho thật vĩ đại. Người như thế đáng được yêu đến suốt đời, dù có chết cũng cam lòng. :D. Còn Jaejoong trong fic thì ôi thôi … đáng yêu không kể xiết. Với một búp bê như thế , không yêu mới là lạ đó . 😀

-[YunJae] Sủng vật yêu tinh [hoàn]

(link download: word part 1 + link online ) Password : catchme

1×1, cổ trang , yêu tinh, vui . happy end

Jaejoong (Tại Trung )là xà tinh xinh đẹp thích ăn hoa. Một lần vì cứu Yuchun (Hữu Thiên) mà phải ở lại trong cung của Yunho (Duẫn Hạo). Hai người trải qua 1 vài khúc mắc nho nhỏ nhưng cuối cùng cũng rất hạnh phúc.Mấy nhân vật trong Fic này rất dễ thương . Fic có H. Fic đọc giải trí rất tốt. 🙂

-[dammie] Sửu nương nương [hoàn]

(link : wordpress )

Thể loại: Trọng sinh, 1×1, cung đình, nam biến nữ rồi biến về nam, không có xxoo nam nữ, 100% đam mỹ văn , H gần cuối, HE

Đằng Vân bị Tiết Quân Lương giết chết. Sau đó Đằng Vân lại trọng sinh làm hoàng hậu của Tiết Quân Lương rồi bị chết. Sau đó lại … (bí mật..).. Truyện này nhiều nhân vật, chủ yếu là đi hành quân đánh trận. Các nhân vật trong truyện không quá ” xinh đẹp” , tất nhiên đam mỹ thì phải tuấn tú… nhưng truyện này không đề cập nhiều đến vẻ ngoài của nhân vật. Quan trọng là các nhân vật đều rất tài hoặc rất bất tài.. khà khà… Đều mình thích nhất trong truyện chính là cái cảm giác của Tiết Quân lương đối với Đằng Vân .. hi hi … rất ngộ. Còn người mà mình đau lòng nhất chính là Phụng Minh… ac ac .. mình thấy tội nghiệp cho người này. Các bạn xem đi , truyện hay lắm.

-[danmie] Tam thê tứ thiếp [hoàn]

(link LIVEJOURNAL)

Cổ trang, giang hồ , 1 công – 7 thụ. HE

Bộ này kể về Tần Chính (Ngụy Vô Song) cùng 7 người vợ của hắn. Tất cả đều rất đẹp và tài giỏi. Fic nhẹ nhàng thôi vì dù có đấu đá chút ít nhưng không thể coi là ngược. Cảnh H chỉ mô tả sơ qua . Fic này dài. 😀 [Thật ra có 1 phiên ngoại Hana chưa coi vì link đến nhà bạn ấy bị hỏng rồi]

-[Danmie] Thái giám [hoàn]

(link : wordpress )

cổ trang , cung đình , 1×1 , H, công sủng thụ , vui+buồn, happy end (không có chết đâu) 🙂

Hạ Vô Ưu là vua . Tiêu Ngữ là thái giám. Trong 1 lần tình cơ Thái giám bị Vua ấy ấy sau đó thái giám sợ quá nên trốn đi. Nhà vua ra lệnh tìm nhưng rất lâu không được. Tuy nhiên sau đó vào đên trung thu thì vua cũng bắt được “tên thái giám” đó. Tiếp theo là quá trình công+ thụ vờn nhau. Bộ này kết thúc mỹ mãn. Các bạn đừng thấy giọng văn vui vui đoạn đầu mà lầm nha, khúc gần cuối là là lấy khăn lau nước mắt đấy. Tội nghiệp lắm+đáng yêu nữa. Nhưng may mắn là HE , nếu không thì thật sự đau lòng lắm .

-[Danmie] Thâm độ bạch bào dụ hoặc [hoàn]

(link download : word chương 1+2 và link wordpress online ) password: dbsk

Hiện đại, 1×1, nhẹ nhàng , có H , HE

Nhiêu Tông Lễ , bị bắt cóc làm bảo mẩu của con trai Thẩm Trọng Nhiên. Từ đó 2 người nảy sinh tình cảm. Hết . Đọc để giết thời gian, ok .

-[YunJae] The prince’s toy [complete]

(link download : word từ chap 1 đến 5 + link đọc online ) Password : tohoshinki

Cổ trang , 1×1, cung đình, có H, HE

Mình vô cùng thích Yunho trong fic này. Lần đầu Yunho gặp Jaejoong là lúc cậu đang chạy trốn. Yunho lúc này đang là hoàng tử đi xâm lược quốc qia của Jaejoong nên hắn bắt cậu về làm “đồ chơi” cho mình. Nhưng sau đó hắn và đồ chơi yêu nhau. Tất nhiên Jaejoong có bị hành hạ nhưng theo mình đó không thể xem là ngược. hì hì . Sau đó Jaejoong trúng độc và cần chữa trị. Họ phải xa nhau một khoản thời gian dài rồi mới hợp lại. Lúc này Yunho đã là vua. Nói chung fic này hay, nhân vật nào cũng ok hết. Các bạn xem đi, chắc chắn sẽ không thất vọng.

– [Danmie] Thiên Hạ đệ nhất [hoàn]

(link : wordpress)

Cổ trang , cung đìng + giang hồ, 1×1, hài, HE.

Yến Thanh Trì là dân “giang hồ”. Y có võ công rất cao nhưng ngốc chưa từng có. Y có biệt tài là “quậy” đến nỗi người + vật đều không chịu nổi trừ tên vua Trịnh Tuyên Kỳ. Fic này vui cực kỳ. Hana thích. Đọc thấy bạn Kỳ cưng bạn Trì mà ghen tị lắm 🙂 . Bộ này đọc để xả stess rất tốt . 😀

-[Danmie] Thiên nguyệt chi mị [hoàn 4 quyển]

(link download : word chương : 1.2.3.4.5 + link online ) Password: inheaven

Ma pháp + quỷ hút máu , Phụ tử, xuyên không , cường cường, ấm áp,1v1, HE.

Bộ này chưa hoàn (đạ hoàn 4/6 quyển rồi ) nhưng vì mình quá thích cho nên muốn giới thiệu với các bạn. Thiên Nguyệt Triệt là lục hoàng tử của Thiên Nguyệt Thần và rất được phụ hoàng mình sủng ái. Bản thân Thiên Nguyệt Triệt + Thiên Nguyệt Thần đều là những người có thân phận và mối quan hệ VÔ CÙNG ĐẶC BIỆT trong kiếp trước nên trong kiếp hiện tại họ rất gắn bó với nhau. Mình rất thích giai đoạn từ lúc Thiên Nguyệt Thần mổ bụng phi tử đang cùng mình ấy ấy …để bắt đứa con trong bụng ra cho đến khi y “ăn” Thiên Nguyệt Triệt lần 2 .. hì hì …. mấy đoạn sau cũng rất hay nhưng với mình nó không ấn tượng lắm. Mai Lạc đang tiến hành làm quyển 5 nên mình cũng chẳng biết diễn biến ra sao. Nói tóm lại, đây là một bộ rất hay…. nên xem.. hì hì …Nhân vật trong truyện được tả rất đẹp. À .. mình rất rất rất .. thích sủng vật của Thiên Nguyệt Triệt là Băng Tằm cùng con quỷ nữ trong bộ hài cốt tên Thủ Diện Đồng. Rất dễ thương .

[Dammie] Tinh linh trên vai dã thú [hoàn]

(link : wordpress)

Thể loại: xuyên việt, dị thế đại lục, thú nhân, chủng điền, manh văn, có sinh tử, nhất thụ nhất công, thông minh khả ái tinh linh thụ, thú nhân cường công, kết thúc viên mãn

Truyện rất đáng yêu nha. Đọc cứ như truyện cổ tích ý. Bé tinh linh rất dễ thương. Mình rất thích hình ảnh bé ấy ngồi trong tai hay ngồi trên đầu của ngân lang (anh công đấy mí bạn), cảm thấy ngộ ngộ sao đó. Mình cũng thích cái kiểu 2 người ở chung với nhau- rât tự nhiên và cảm thấy hoà hợp. Nói chung, truyện này đọc để thư giản đầu óc tốt nha. Có tình cảm, có H , có con.. Ôi ôi .. đọc mà hạnh phúc theo họ. 😀

-[YunJae] Tìm cách yêu em [hoàn]

(link download : Word chương 1.2 ) Password : bolero

Hiện đại, 1×1, sinh tử (khoa học nha), nhẹ nhàng, xém H, HE

Jaejoong là nhà khoa học. Cậu có 1 đề tài nghiên cứu là làm cho đàn ông sinh con. Tuy nhiên cậu lại không tìm được người làm “vật nghiên cứu” vì thế Jaejoong đã “hy sinh thân mình” để làm thí nghiệm. Dưới sự trợ giúp của Changmin, Jaejoong bắt đầu “chọn lọc giống” và tiếp cận tên đó. Sau 1 đêm ấy ấy …với Yunho thì hai người không còn gặp mặt lại cho đến khi “CON CỦA HỌ” xuất hiện. hì hì … mọi chuyện bắt đầu từ đây…. Chuyện này vui nha. Happy End nữa nha. Đứa con khôn lém…. hì hì

– [YunJae] Tiêu Dao [completed]

(Link download : word chương 1.2.3 + link online ) Password : android

Au : Rồng . 1×1, NC17, giang hồ, xuyên không, happy end.

Jaejoong là người hiện đại bị xe tải đụng sau đó đi về thời cổ đại . Tại đây cậu gặp Yunho và Yuchun . Họ vốn là 2 cao thủ rất nổi tiếng . Jaejoong còn bị kéo vào một cuộc truy sát vì một “báo vật” mà mọi người nghĩ cậu mang trong người (còn báo vật đó là gì thì các bạn xem fic sẽ biết nhá .. hú hú ..). Yunho mang cậu về Tiêu Kiếm Cốc sau một chăng đường đầy “gian nan” , cuối cùng thì tại nơi tưởng như an toàn đó lại xảy ra một tai kiếp kinh hồn khác. Trong fic có đoạn Jaejoong biết được mình có khả năng quay trở lại thế giới hiện tại nhưng cuối cùng cậu cũng bỏ đi cơ hội đó. Kết thúc fic là happy end nên các bạn yên tâm mà đọc . Họ không chết đâu . hì hì.

-[danmie] Tiểu tư [hoàn]

(link download : word chương :1.2.3 + link online) Password : BossMuwon

cổ trang, đam mỹ tiểu thuyết, nhất thụ nhất công, nhẹ nhàng, đơn giản, không có màn đấu trí kịch tính, không có bi kịch sướt mướt.

Fic này nhẹ đến nổi không thể nào nhẹ hơn được. Chỉ có thể dùng từ ĐÁNG YÊU để hình dung thôi. Mộ Dung Thanh – thiếu trang chủ Mộ Dung sơn trang – nổi tiếng là “thần đồng võ lâm”, phong lưu anh tuấn, xung quanh có biết bao thiếu nữ si tình. Nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình tiểu tư thân cận Bão Cầm. Có điều, Bão Cầm bên ngoài lại luôn lạnh nhạt với hắn. Kết thúc hạnh phúc của hai nhân vật chính sẽ thế nào? … tất nhiên là hạnh phúc rồi . Bộ này chia thành 2 phần : lúc đầu là 2 nhân vật của chúng ta lúc lớn, mấy chap sau nói về họ lúc nhỏ. Fic này đọc sẽ khiến người khác cảm thấy yêu đời hơn… 🙂

-[danmie] Tố trung tình chi hồ ly tiểu bảo bối [hoàn]

(link online: wordpress )

Cổ đại, tiên yêu, mĩ cường công, đáng yêu hồ ly thụ, công sủng thụ, ngọt văn, sinh tử văn, có H, 1×1, HE

Đóa Đóa là một hồ tiên . Hắn là bách điểu vương Chu Tước – Lăng Quang Thần Quân. Hai người vô tình gặp mặt nhau khi Đóa Đóa hạ sơn tìm mẫu thân. Cả hai sau đó có tình cảm với nhau nhưng cách biểu hiện của hai người làm đối phương “không an tâm” rất nhiều. Hiểu lầm tất nhiên là có nhưng sau đó được giải quyết hết. Tốt đẹp cả làng. Đóa Đóa sau này “sinh con” nữa đấy. Đó là phần phiên ngoại. Các bạn đừng thấy bộ này “sinh tử” mà ngại nha. Nhân vật là yêu+tiên mà, có phải người thường đâu nên chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hì hì… xca1c nhân vật trong bộ này đáng yêu lắm.

-[danmie] Trọng sinh chi tiểu gia bất tý hậu [hoàn]

(link : wordpress)

Cổ trang, cung đình tranh đấu, xuyên không, lãnh cường công, thông minh cường thụ, 1 x 1, sinh tử, có hài, có ngược, HE

Chung Như Thủy bị hai bạn học mình hại chết nên hồn nhập vào xác đại thái tử Ngu quốc. Vị thái tử này cón có một em gái và 1 em trai vô cùng xinh đẹp. Lúc đó Chung Như Thủy bị thái tử của Quỷ Tà quốc là Phong Hàn Bích bắt về làm “thư đồng”. Thời gian ở trong cung thái tử có một vài chuyện tranh đoạt chốn cung đình xảy ra nhưng mọi chuyện đều được giải quyết. Sau đó hai người chính thức “qua lại” với nhau. Tuy nhiên , sau đó vì hoàn cảnh , Hàn Phong Bích phải lập thái tử phi và do có biến xảy ra nên hai người họ xa nhau tận 7 năm. Trong thời gian này thì Chung Như Thủy đã sinh con- Sau 7 năm , gia đình đoàn tụ nhưng Phong Hàn Bích xém chết. Nhưng cuối cùng mọi việc vô cùng mỹ mãn. Bộ này hay nha. H không có đâu. Chỉ sờ mó chút đỉnh thôi. Thật ra bộ này còn rất nhiều nhân vật “quan trọng” khác nữa nhưng dài quá mình lười giới thiệu. Còn việc sinh con của Chung Như Thủy là một việc “vô cùng hi hữu” chứ không phải bình thường nên các bạn đừng dị ứng với chữ sinh tử, Hana thấy , lí do tác giả đưa ra có thể chấp nhận được đấy.

-[danmie] Trọng sinh chi thú hồn [hoàn]

(link: wordpress )

Thú nhân, 1×1, H siêu nhẹ, sinh tử, HE.

Truyện cực hay. Theo mình là thế. La Tố Trọng sinh thành Ngãi Tố trong một gia đình có 3 anh em. La tố bị xem như người vô dụng nhất. Sau khi trọng sinh, La Tố mang theo khả năng từ kiếp trước nên có thể tiếp xúc và khống chế các loại khế ước thú. Tất nhiên La Tố rất đặc biệt nhưng cái đó để khi các bạn xem thì mới thấy hay. hihi. La Tố sau đó gặp một con cự lang và một mối tình lãng mạn chính thức bắt đầu. Nói thiệt, mình rất thích diễn biến tình cảm của 2 anh này. Có lẽ mình là người nhạt nhẻo, buồn tẻ hay sao ấy. Mình thích cái kiếu tình cảm tích góp từng chút 1 ý. Mình cảm thấy như vậy rất bền vững. Hơn nữa, cái cách Tư Lôi Tạp yêu và chăm sóc La Tố cho mình cảm giác rất an tâm và ấm áp. Anh công không nói nhiều nhưng hành động của anh ấy đáng yêu kinh khủng. Mình rất thích. Ngoài 2 nhân vật chính ra, các nhân vật phụ khác cũng rất hay. Cuối truyện thì mình chính thức chết lên chết xuống với con của 2 người này. Trời ơi, 2 đứa nó đáng yêu kinh khủng. Các bạn xem đi sẽ thấy mình không phóng đại chút nào đâu. (^_^)

-[danmie] Túy hồng y [hoàn]

(link download: word chương 1.2 + link online) Password: jaeho

1×1, cổ trang, phụ tử , happy end.

Hồng Y là tên người ta gọi Thiên Gia trong suốt hơn 10 năm y bị bắt cóc và được huấn luyện trở thành 1 Tiểu Quan. Vào ngày “ra mắt đầu tiên” của mình, y may mắn gặp lại cha ruột là Đường Tử Ngạo cứu thoát . Cũng từ lúc đó y bắt đầu để ý và yêu chính cha ruột của mình. Thiên Gia dùng mọi cách để cho cha y phải chấp nhận mối quan hệ này. Cuối cùng thì mọi việc hoàn toàn theo đúng mong ước của Thiên Gia. Thật ra fic này có xen kẻ những âm mưu bên trong nên các bạn tự đọc sẽ thú vị hơn nhiều. Bộ này dài. Tuy nhiên , vì đây là fic Phụ -Tử nên các bạn cần cân nhắc trước khi đọc nha. Mối quan hệ loại này vốn không được chấp nhận trong thực tế nên các bạn phải xác định rõ, những thứ bạn đọc chỉ nên được xảy ra trong fic mà thôi. 🙂

-[danmie] Tư phàm [hoàn]

(limk download: word chương 1 + link online ) Password : AKTF

1×1, cổ trang , thần tiên, hơi ngược chút ít , happy end

Chuyện kể về một mối tình của một phàm nhân “bất tử” tên Văn Thư và Úc Dương Thiên Quân . Để có kết quả viên mãn ở cuối fic, họ đã phải trãi qua một thời gian đau khổ khác dài. Ai đau khổ hơn ai? Các bạn xem đi rồi biết … hú hú .. Bộ này hay nha. Tả rất đẹp đó . Theo Hana thì fic này “lãng mạn” .. 😀

-[YunJae] Tướng quân đích tân nương [hoàn]

(link download: word chapter 1.2.3 ) Password : mirotic

Cổ trang , cung đình , 1×1, có H nặng, HE

Yunho là tướng quân, Jaejoong là một nam kỷ . Yunho được ban hôn cưới công chúa nhưng vào đên động phòng lại phát hiện ra “vợ” mình là một nam nhân. Tức giận nên hắn hành hạ cậu. Sau đó hắn xuất chinh. Jaejoong vì biết tin có quân mai phục nên cậu bỏ qua cơ hội trốn khỏi phủ tướng quân mà thúc ngựa ra chiến trường báo tin cho hắn. Yunho thấy cậu xuất hiện thì mất tập trung nên khiến kẻ địch thừa cơ tập kích. Jaejoong không muốn Yunho gặp chuyện nên lấy thân mình ra che cho hắn. Kết quả là…… Các bạn xem đi rồi biết. hú hú . Tới đó chưa hết đâu. Còn khúc sau nữa. Fic này H nhiều mà hard nữa. Cuối cùng thì hạnh phúc cả làng. Fic này lúc đầu tội Jaejoong lắm nhưng ngược lại khúc sau thì được Yunho rất cưng. Mình thích. hì hì . à .. Jaejoong trong fic này rất đẹp nha.

-[YunJae] Your, mine and his bedroom[hoàn]

(link download : word ) (password : jaejoong)

Mình không biết fic này được post nơi nào nên share bản word mà mình vô tình có được. Nếu bạn nào biết nơi post fic này thì cho mình biết với . Mình sẽ dẫn link sang đó . Thank you .

1×1 , hiện đại, nhẹ nhàng , happy end (có YooSu)

Lần đầu tiên Yunho gặp Jaejoong là khi cậu ở trên giường cùng Yuchun. Lần thứ hai là lúc cậu đưa Yuchun say xỉn về nhà và từ đó bắt đầu những thay đổi trong lòng của Yunho. Jaejoong rất nhiều lần chủ động thân cận cùng Yunho nhưng họ chưa lần nào “làm tới bến” cả. Tất cả đều có lí do (cái này dành cho các bạn tìm hiểu). Nhưng sau cùng thì hai người cũng hạnh phúc và làm cái cần làm.. hì hì…Nói chung fic này nhẹ nhàng. Đọc dễ thương lắm nha. Không H mạnh đâu. Kiss + nake chút hà. Cái mình thích chính là những lúc Yunho cùng Jaejoong nói chuyện, đáng yêu lắm. Nếu bạn thích nhẹ nhàng thì đọc fic này được nà.

-[YunJae] Vĩnh dạ tuyệt ái [hoàn]

Cổ trang, 1×1, cung đình , ngược , Happy end

Koujuu dịch bộ này rất hay . Mình không muốn tóm tắt ở đây vì lúc mình đọc bị lên máu mấy lần.. vì tức , nhưng lại không bỏ được. Hai nhân vật Yunho và Jaejoong đều rất có cá tính + thêm hoàn cảnh trong fic khiến họ đau khổ rất nhiều . Tóm lại , các bạn đọc đi rồi biết . Nói trước, fic này không hề vui vì giọng văn rất nghiêm túc. Tuy nhiên , nếu đã quyết định đọc thì nên đọc cho hết chứ đừng ngưng giữa chừng. Fic thật sự hay.

-[YunJae] What love really is [hoàn]

(link download : word từ chapter 1 đến 4) password : yunjae

hiện đại, non-au , 1×1, HE

Đây là một trong một vài fic luôn ở trong điện thoại của mình . Là fic non-au nên tất nhiên sẽ nói về cuộc sống của DBSK. Tuy nhiên fic này Yunho có lấy vợ và sinh được 1 con trai sau đó thì li dị. Quá trình này diễn ra rất đau lòng cho Jaejoong cũng như là 4 thành viên còn lại. Tuy nhiên không ai có thể ngăn nó xảy ra. DBSK sau đó tách ra khỏi SM và thành lập 1 công ty mới tên là CE. Mọi việc lại tiếp diễn cho đến khi hai người đến được với nhau. Fic này thật nhẹ nhàng và cảm động. Con trai Yunho rất đáng yêu và rất nhiều chi tiết trong fic này sẽ làm bạn đau tim vì hạnh phúc, cảm động và đau lòng đó. Fic rất hay. Bạn không nên bỏ qua.

-[Dammie] Xuyên việt dị thế úy lam thiên không hạ [hoàn]

(link : wordpress )

Xuyên không, huyền huyễn, nhất công nhất thụ, cường công cường thụ, HE.

Truyện này tóm tắc sẽ ko còn hay nên các bạn tự xem nha. Tên nhân vật cũng như địa danh được đặt theo kiểu châu Âu, khó nhớ muốn chết, hix. Truyện đọc thư giản được, không có ngược , đọc đáng yêu. Truyện này chỉ có 1 chít H ở gần cuối thôi. Truyện dùng ma pháp và đánh nhau nhiều. Mình thích cái cách anh công đối với bạn thụ.. hi hi .. dễ thương lắm. Cách bạn thụ suy nghĩ cũng rất hay. hì hì .. các bạn xem di rồi biết. 🙂

Mistake – Yunjae (Chap 11 – 15)

Author: Icey

Category: Humor theo phong cách nhảm + Romance theo style sến + YAOI theo kiểu bịnh

Rating: 16+

Summary: Mọi chuyện bắt đầu từ một lỗi lầm… ^o^

Lọ’s warning: yaoi, teenfic, mpreg.

Chapter 11:

“Tránh ra!” – Gào lên.

“Nhưng… nhưng…” – Rụt rè tiến tới.

“Anh bảo em tránh ra không nghe hả?” – Né ra xa, đưa tay che miệng.

“Nhưng…” – Dè dặt lùi lại.

“Không có nhưng gì hết!” – Vừa nói vừa ho sù sụ – “Anh không muốn lây bệnh cho em!”

Đảo mắt – “Nếu anh không muốn lây bệnh cho tôi thì sao không ở nhà nghỉ đi còn mò tới đây làm gì? Muốn chết sớm hả?”

“Vì anh muốn gặp em!” – Hắn nói, nở một nụ cười tươi rói giữa những cơn ho liên tục làm tim cậu đập lỗi mất một nhịp.

“Đồ thần kinh!” – Cậu nạt, đi vào phòng ngủ lôi cái chăn ra thảy vào người hắn, lạnh lùng ra lệnh – “Nằm ngòai salon! Giường để tối tôi ngủ!”

“Cả đêm không được ôm vợ sao anh chịu nổi đây?” – Hắn vờ rên rỉ khi ôm cái chăn cậu thảy cho lết về phía salon.

Cậu đảo mắt, nhưng chạnh lòng khi thấy hắn thả người nằm vật xuống salon, mắt nhắm nghiền, mày khẽ nheo lại. Trong một phút nào đó, cậu thật sự muốn chạy tới ôm hắn một cái. Nhưng kiềm lòng lại, cậu thảy lên bàn một hai viên thuốc, và một ly nước, vẫn đều đều nói – “Tôi đi nấu cháo! Tôi quay lại thì phải uống cho xong nghe chưa?”

“Anh không thích uống thuốc!” – Hắn bĩu môi rên rỉ như một đứa trẻ.

“Không muốn cũng phải uống, tôi không muốn bị anh lây bệnh đâu!” – Cậu gắt, biết rõ cách duy nhất để ép hắn làm những chuyện hắn không thích chỉ có thể là lôi mình vào làm lý do thôi.

“Chậc!” – Hắn ỉu xìu tặc lưỡi.

Cậu cười thầm trong bụng trước thái độ trẻ con của hắn, nghiến răng vờ răn đe – “Nhớ đấy! Tôi quay lại là phải uống cho xong!!” – Rồi quay lưng định đi vào bếp.

Nhưng cậu khựng lại khi Yunho giữ tay mình. Tay hắn nóng hổi chạm lên da thịt cậu làm Jaejoong khẽ rùng mình khi biết hắn sốt khá cao chứ không phải đùa. Yunho kéo tay cậu lên miệng, hôn lên lòng bàn tay cậu một cách dịu dàng. Jaejoong mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp hỏi – “Anh… anh làm gì vậy?”

Jaejoong đảo mắt, nhận ra hắn kêu mình lại hôn tay hôn chân như thế chỉ vì muốn được ăn cháo… thịt, cậu tức tối nạt cộc lốc – “Dẹp! Cháo rau là cháo rau!” – rồi vùng vằng giật tay ra, dậm chân đùng đùng quay đi trong tiếng cười lớn của Yunho.

“Tôi ghét anh!” – Cậu gào lên, không thèm quay lại, vẫn ầm ầm lao vào bếp.

“Ghét anh hả? Em nhớ đó, chờ anh khỏi bệnh anh trị tội em đầu tiên!” – Lúc đó, cậu đúng là ghét hắn nhất.

~o0o~

Jaejoong cẩn thận bưng chén cháo nghi ngút khói ra ngòai, vừa đi vừa khẽ lầm bầm trong bụng – “Phải nói thế nào nhỉ? Chuột gặm hết rau? Hay là chim bay vào tủ lạnh tha hết rau về làm tổ?” – rồi lắc đầu nguầy nguậy, nhận ra mình vừa nêu những lý do vô cùng vớ vẩn – “Mình ở lâu với hắn bị nhiễm suy nghĩ điên khùng của hắn rồi!” – Cậu thở dài, biết thừa rằng hắn biết thừa là cậu sẽ nấu cháo thịt cho hắn, lý do cậu viện ra có hợp lý mấy thì hắn đương nhiên cũng chả tin. Cậu quyết định sẽ chỉ đơn giản nói là nhà hết rau, tưởng tượng hắn nhếch lông mày nhìn cậu một cái làm cậu sẽ phải quay đi tránh ánh nhìn của hắn rồi hắn sẽ ngon lành ăn tô cháo cậu nấu, vừa ăn vừa cười nụ cười toe tóet trơ trẽn nổi tiếng của hắn.

Nhưng đến khi cậu đặt tô cháo lên bàn quay sang thì thấy hắn đã ngủ mê mệt từ lúc nào. Cậu thầm rủa cái tên trời đánh trong bụng khi thấy hai viên thuốc và ly nước trên bàn vẫn còn nguyên. Cậu trừng mắt nhìn cái vào cái mặt hắn, lầm bầm khẽ – “Kêu anh uống thuốc mà không nghe lời tôi hả?” – Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, miệng hơi hả ra, mặt dài ra đầy phản cảm. Trước giờ cậu chưa bao giờ thấy hắn ngủ cả. Bao giờ khi cả hai lên giường, nếu có làm chuyện đó thì cậu bao giờ cũng mệt mà ngủ quên trước, hoặc nếu không làm gì cả, thì hắn sẽ ôm ấp dỗ dành cho đến khi cậu ngù trước thì thôi. Sáng ra khi cậu mở mắt dậy thì bao giờ hắn cũng đã đi trước rồi.

Gần đây, hắn bắt đầu có sở thích mới là bắt cả hai không mặc đồ đi ngủ. Tối nào hắn cũng lột sạch đồ cậu rồi ôm ôm, rờ rờ cái bụng đã bắt đầu lớn của cậu một cách thích thú. Jaejoong, cho dù rất bất mãn nhưng cũng đành im lặng chịu trận, nói đúng hơn là cậu mà phản đối, bảo hắn không được rờ bụng cậu thì hắn sẽ chuyển sang rờ những chỗ khác, tất nhiên, tế nhị và nhạy cảm hơn (với hắn) và kích thích hơn (với cậu). Thế nhưng, Jaejoong, cho dù có cố cách mấy, cậu cũng không kiềm được mà quát hắn mỗi khi hắn cứ xoa lên xoa xuống chọc ngóay trên bụng mình. Hậu quả là gần như tối nào cả hai cũng làm chuyện đó cả.

Jaejoong đỏ mặt nhớ lại tối hôm qua, hôm kia, hôm trước và cả hôm trước nữa. Cậu nhớ lại mình đã rên rỉ như thế nào, đau đớn và sung sướng như thế nào trước từng cái hôn, từng va chạm của hắn. Yunho dịu dàng và biết cách yêu chiều cậu, hắn cũng biết chỗ nào cậu thích được chạm vào và chỗ nào không, cho dù cậu không nói ra. Cậu cảm thấy xấu hổ, trước giờ lúc nào hắn cũng làm theo ý cậu, hoặc cho dù không theo ý cậu đi nữa, cũng là vì cậu.

“Ngốc! Anh đang làm tôi hư đấy!” – Cậu nạt với cái tên đang ngáy trên salon. Hắn vẫn nhắm nghiền mắt ngủ một cách ngon lành. Cậu đưa tay ép khẽ lên trán hắn vẫn đang nóng bừng bừng. Cậu lưỡng lự – “Có nên không nhỉ?”

Đứa nhóc trong bụng lại khẽ cựa quậy, lần này có vẻ phấn khích, cậu bật cười nạt – “Nhiều chuyện! Lo im lặng ngủ đi!” ~o0o~

Jaejoong mở mắt ra khi có tiếng réo từ chiếc đồng hồ quen thuộc. Cậu rên rỉ, với tay kéo chăn lên trùm kín đầu nhằm át cái tiếng kêu khó chịu ấy. Chăn? Cậu giật mình ngồi dậy và nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của chính mình. Còn Yunho thì sao?

Cậu lao ra khỏi phòng như tên bắn, ngay cả chuông báo thức nãy giờ kêu réo đến điếc tai mà cũng không thèm tắt. Cậu hớt hả chạy ra phòng khách chỉ để nhìn thấy cái salon trống trơn. Cậu ngồi phịch xuống salon, cố gắng vặn não nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. Cậu chỉ nhớ chuyện cuối cùng mình làm là hôn Yunho khi hắn đang ngủ say trên salon này, hôn rất lâu sau khi mớm thuốc cho hắn. Sau đó thì không biết gì nữa.

Tiếng chuông báo thức bây giờ mới vang đến tai cậu một cách khó chịu, cậu lầm bầm rủa nó trong bụng rồi cố lết cái thân trở vào phòng ngủ. Cậu ghét cái cảm giác buổi sáng. Lúc nào cũng vậy, căn nhà buổi sáng bao giờ cũng cực kỳ yên tĩnh và mang cái lạnh còn sót lại của ban đêm. Trước đây cậu chưa hề cảm thấy như vậy. Nhưng từ khi Yunho và cái sự ồn ào của hắn tới nhà, cậu đâm ra khó chịu mỗi buổi sáng khi phải thức dậy trên cái giường trống không, ăn sáng 1 mình bằng 2 chiếc đũa được vinh hạnh điều khiển bởi tay của cậu.

Cậu dừng lại trước cái đồng hồ điện tử đặt trên chiếc bàn kế bên giường của mình. Nó vẫn đang kêu réo một cách ầm ĩ nhưng cậu không màng tới, tòan bộ sự chú ý của cậu đặt vào cái mảnh giấy đang dán hờ trên mặt của nó với hàng chữ nguyệch ngọac mà cậu biết rõ là của ai. Cậu lập tức nhặt nó lên đọc. Sau gần 10 phút chật vật soi lên soi xuống, thậm chí phải bật hết tòan bộ đèn trong phòng lên để đánh vần từng chữ, Jaejoong cũng đã đọc được tòan bộ nội dung:

“Anh đang bệnh mà còn bắt anh bế vào phòng như thế đấy! Em thật hư quá đi! Tối nay về sẽ trị tội em!

Yêu em lắm, Ông xã ^o^

PS: Dạo này em nặng kinh khủng, mấy lần súyt làm rớt em giữa đường đấy! Lần sau mà em còn ngủ quên nữa thì anh chỉ có cách gọi cần cẩu tới bưng em vào phòng thôi!”

“Chết tiệt!” – Cậu vòng trở lại khi nhận ra mình vẫn chưa tắt chuông báo thức. Chiếc đồng hồ tội nghiệp nãy giờ đã kêu réo liên tục gần nửa tiếng đồng hồ. Jaejoong đổi ý rồi, sáng sớm thật là phiền phức. ~o0o~

“CHUNNIE!” – Tiếng gọi của Jaejoong làm Yoochun giật mình. Anh vội vàng tắt cái màn hình rồi quay lại chỉ để thấy nguyên cái bụng to đùng của cậu chỉa thẳng vào mặt mình. Cậu cằn nhằn – “Tới giờ ăn trưa rồi cậu còn ngồi đây làm gì? Sao đột nhiên chăm chỉ vậy? Đi nào! Tớ đang đói gần chết đây!”

“Ah….” – Anh lúng túng gãi đầu – “Xin lỗi nhưng tớ vẫn chưa chỉnh xong bản thu âm của cậu hôm qua. Chiều nay là phải phát rồi. Cậu chịu khó đi một mình một bữa được không?” – Anh vừa nói vừa chắp tay nhăn mặt đầy hối lỗi.

Jaejoong nhăn mặt hỏi – “Hôm qua cậu làm gì mà chưa chỉnh xong?”

“À… tớ… tớ bận chút chuyện..” – Yoochun ấp úng.

Cậu bật cười hỏi – “Bận với Junsu hả?”

“Ờ…” – Anh ậm ờ.

“Vất vả nhỉ?” – Cậu giễu – “Có cần tớ mua gì cho không?”

“Không! Tớ không muốn làm đổ đồ ăn lên bàn làm việc!” – Anh nở nụ cười gượng gạo.

“Vậy sao?” – Cậu tặc lưỡi – “Vậy là tớ phải đi ăn một mình thôi! Tớ đói quá, có gì cứ gọi tớ, tớ mua đồ ăn lên cho!” – Rồi quay lưng ra khỏi phòng.

“Thấy gì?” – Tiếng cậu vang lên từ sau lưng làm anh giật nảy mình.

Anh vội vàng lấy thân che màn hình, quay lại cười méo xẹo – “Jae…. Tớ tưởng cậu đi ăn rồi mà….”

“Tớ để quên bóp tiền nên quay lại lấy! Cậu đang coi gì mà sợ tớ thấy hả?” – Jaejoong nheo mắt đầy nghi ngờ, cố nhìn qua khe hở giữa người anh vào cái màn hình máy tính.

“Tớ đâu… đâu có coi gì đâu… cậu… cậu nghe nhầm rồi đó…. Tớ chỉ đang… đang chỉnh sửa bản thu của cậu hôm qua thôi mà….” – Anh lắp bắp, lập tức đưa tay che chỗ cậu đang cố nhìn vào.

Jaejoong càng lúc càng nghi ngờ trước thái độ của Yoochun. Cậu tiến lại gần căng thẳng nhìn anh – “Không lẽ…”

Anh nín thở ép chặt người vào cái màn hình sau lưng, dở khóc dở cười, có cảm giác hôm nay là ngày tận cùng của đời mình

“Không lẽ…” – Cậu nhìn anh với vẻ kinh tởm – “Cậu dám coi phim sex trong phòng làm việc hả?”

Ngay cả trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế, Yoochun cũng không khỏi cảm thấy muốn té xỉu trước câu hỏi của Jaejoong. Anh la lên – “Yah! Cậu nghĩ tớ là lọai ngừoi nào hả?”

“Chứ không tại sao phải giấu tớ?” – Cậu đưa tay chồm qua người anh cố giật lấy cái cạnh màn hình máy tính để xoay nó về phía mình.

Anh vội vàng chèn người lên cái màn hình giữ cho nó không xoay lại, la lên – “Không! Không không!! Tớ đúng là đang coi phim sex đấy! Cậu đừng coi!”

Jaejoong nheo mắt nhìn anh, càng lúc càng thấy nghi ngờ trước thái độ của anh, cậu chưa bao giờ thấy anh lúng túng thế cả – “Tớ cũng muốn coi nữa!” – Cậu cố kéo nó về phía mình.

“Cậu đang mang thai không được coi phim sex!” – Anh la lên, giờ thì cả người đè đang đè lên cái màn hình tội nghiệp.

“Không có luật nào cấm mang thai coi phim sex cả!” – Jaejoong cũng la ngược lại, ra sức kéo theo hướng ngược lại

“Tớ… cấm!” – Yoochun gào lên.

~o0o~

“VỢ…” – Yunho hoan hỉ đẩy cửa lao vào nhưng lập tức im bặt khi thấy trong nhà tối thui – “…vợ à?”

Không có tiếng ai trả lời hắn ngòai tiếng khóc hòa với tiếng nấc khe khẽ âm vang khắp nơi. Yunho rùng mình, hắn vốn dĩ có dị ứng với phim ma, và hắn chưa bao giờ có ý định muốn làm nhân vật chính trong cái thể lọai ấy cả. Nhưng đây là nhà Jaejoong, và tiếng khóc ấy chỉ có thể là của cậu ta thôi. Yunho hít một hơi sâu bấm bụng, vuốt cho da gà đang dựng lên nằm xuống một cách bất lực rồi nhón chân đi nhè nhẹ tới gần cái công tắc đèn. Hắn cũng không hiểu tại sao mình phải nhón chân nữa, nhưng hắn không muốn gây chú ý cho bất cứ thứ gì, nếu có thứ gì đó không phải Jaejoong và hắn đang tồn tại trong nhà.

Đèn sáng lên thì hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Hắn lập tức lao tới phòng ngủ của Jaejoong, chỗ mà hắn biết chắc chắn là cậu đang ở. Hắn có cảm giác không tốt, không phải chỉ vì tiếng khóc của cậu mà vì cả căn nhà lạnh lẽo một cách bất thường , giống như không có chút gì chào đón hắn cả.

Hắn lao vào phòng ngủ của cậu gần như ngay tức khắc. Cả căn phòng tối thui và âm ỉ tiếng khóc của Jaejoong. Yunho lập tức bật đèn lên và nhìn thấy trên giường cậu, dưới lớp chăn có một thân người run lẩy bẩy và giật lên từng cơn.

Hắn vội vàng lao tới kéo chăn ra. Jaejoong đang nằm co ro trên giường, quay lưng về phía hắn, y nguyên áo sơ mi tay dài màu trắng và quần dài đồng phục công ty. Cậu run rẩy đến thảm thương. Chiếc gối kê dưới đầu ướt đẫm chứng tỏ đã khóc rất nhiều. Yunho có cảm tưởng tim mình ngừng đập khi nhìn thấy Jaejoong như thế, có gì đó nghẹn ở cổ họng hắn. Đáng ra hắn phải cuống lên trèo lên giường mà hỏi cậu có chuyện gì xảy ra thế mới phải, thế nhưng cậu lúc đó, mỏng manh tới mức hắn sợ chỉ cần mình chạm vào cậu sẽ vỡ vụn ra trước mắt. Hắn thật nhẹ nhàng leo lên giường, tay run rẩy gom lấy người cậu. Jaejoong đang ngủ. Hắn đóan cậu vì khóc mệt mà thiếp đi. Thế mà đến khi ngủ như vậy rồi vẫn khóc.

Hắn tự hỏi không biết là có chuyện gì đã xảy ra. Hắn có một cảm giác kinh khủng là tại mình mặc dù hắn không biết chính xác là chuyện gì. Trước giờ cậu khóc chỉ tòan vì hắn, vả lại vì cậu có màn tự biên tự diễn, tự nghĩ quẩn rồi tự khóc cho nên khả năng do hắn là rất cao. Thế nhưng lần này hắn thật sự cảm thấy lo lắng.

Mắt cậu sưng húp, mặt ướt đẫm nước mắt, đầu tóc rối bù bết lại quanh mặt. Hắn khẽ vuốt tóc ra khỏi mặt cậu, vuốt sạch nước mắt rồi áp mặt mình vào mặt cậu vỗ về.

Jaejoong khẽ cựa người, Yunho cứ nghĩ là cậu thức dậy nhưng mắt cậu vẫn nhắm nghiền, miệng mấp máy khẽ gọi – “Yunho….” – rồi nước mắt cứ thế liên tục tuôn ra.

Yunho thở dài, vậy là 1.000.000% là tại hắn. Hắn hôn lên mắt cậu, hôn hết tất cả nước mắt, rồi siết chặt cậu vào người, khẽ thì thầm bên tai cậu – “Xin lỗi em, anh xin lỗi…”

Chap 12:

Yunho ngồi chống hai khuỷu tay trên đầu gối, cả người cứng đờ. Hai bàn tay của hắn liên tục siết vào nhau để tự trấn an mình. Hắn chăm chăm nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay – 2g47. Vậy là mới chỉ có 36 phút trôi qua thôi, thế mà hắn có cảm tưởng mình đã ngồi đây cả 36 tiếng đồng hồ chẵn rồi. Xung quanh hắn im lặng không một bóng người, chỉ có tiếng tim đập của chính hắn vang vang trong lỗ tai. Tay hắn bắt đầu ra mồ hôi. Hắn ghét cái cảm giác này, chờ đợi và lo lắng. Tệ hơn nữa, nó làm hắn sợ, cái cảm giác sợ hãi cũ….

Yunho siết chặt hơn hai tay mình – “Xin em, hãy phù hộ cho cậu ấy…”

Đúng lúc đó có tiếng cửa vang lên từ căn phòng trước mặt.

“Bác sĩ!” – Yunho lập tức lao tới khi thấy bóng Changmin bước ra khỏi cửa, hỏi dồn dập –“Jaejoong đã tỉnh lại chưa? Cậu ta có sao không? Có gì nguy hiểm tính mạng không?”

“Anh bình tĩnh đang đêm bệnh nhân người ta nghỉ ngơi! Cậu ấy chỉ là xúc động một chút nên trong người tự cảm thấy mệt mỏi mà ngủ li bì thôi! Tôi đã truyền nước biển và tiêm một số thuốc bồi bổ cho cậu ta rồi! Hiện giờ cậu ta đã dậy rồi! Anh có thể vào thăm được rồi đấy!” – Changmin trấn an hắn.

Yunho thở phào, cảm giác vừa trút bỏ được cả trăm kg khỏi nguời mình. Hắn ngập ngừng hỏi – “Vậy còn…”

Changmin nhìn hắn vẻ ái ngại.

Yunho nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn có cảm tưởng cả nước bọt của mình cũng như đang kẹt lại ở cổ – “K…. không lẽ….”

Changmin tránh ánh mắt của hắn.

Yunho đứng chết trân tại chỗ mất một lúc. Hắn cười không thành tiếng, lắp bắp hỏi Changmin – “Không… không thể….không thể nào…”

“Tôi rất tiếc…” – Changmin quay lưng về phía hắn, nói với giọng run rẩy, tay bên người nắm chặt tới mức run run.

Yunho có cảm giác đất dưới chân mình vừa sập rầm rầm. Hắn lảo đảo bước vào phòng. Điều bây giờ hắn cần nhất là một cái ôm, cái ôm của cậu…

~o0o~

Jaejoong ngồi cứng đờ người trên chiếc giường bệnh duy nhất đặt ở góc căn phòng nhỏ. Cảm xúc trong người lẫn lộn. Cậu vẫn không tin nổi cái tin Changmin vừa nói với mình. Changmin bảo với cậu rằng cậu phải tự đi mà nói với Yunho, nhưng Jaejoong không biết mình phải mở miệng như thế nào với hắn. Cậu vô thức quấn cái chăn vào người, trong bụng hy vọng hắn đừng bao giờ tới, vì cậu hòan tòan không muốn nói chuyện với hắn lúc này một chút nào.

Y như nhắc tới Tào Tháo, vừa lúc đó thì cửa mở ra và Yunho bước vào. Cậu quay mặt đi không muốn nhìn thấy cái mặt hắn, trong bụng nhộn nhạo đếm từng giây trôi qua. Yunho bước tới giường cậu một cách chậm chạp. Cả cậu và hắn đều không nói tiếng nào, chỉ có tiếng chân của hắn lẹt quẹt trên sàn. Jaejoong có cảm tưởng hắn đang lê xác tới chỗ cậu chứ không phải đang bước đi. Tiếng chân hắn lớn dần cho tới khi sát bên tai cậu và dừng lại. Jaejoong vẫn không quay mặt lại mặc dù cậu biết Yunho đang đứng kế bên giường mình.

Cả hai không nói một tiếng nào. Căn phòng bệnh im lặng tới mức Jaejoong không dám thở nữa.. Tiếng hắn vang lên từ sau lưng cậu – “Chuyện đó là thật sao?”

Jaejoong nhận ra hắn đang ám chỉ điều gì – “Changmin nói với anh?” – Cậu lạnh lùng hỏi.

“Uhm…” – Hắn khẽ xác nhận.

Cậu tự hỏi cái tên bác sĩ lang băm đó sao lần này tốt bụng thế. Như thế càng tốt, cậu cũng không muốn phải là người đưa tin này cho hắn. Cậu khẽ gật đầu.

Đột nhiên Yunho chòang tay qua cổ cậu. Hắn gục mặt lên vai cậu – “Xin lỗi em, anh xin lỗi…”

Jaejoong thấy chát trong miệng, cậu kéo tay ra khỏi cổ mình – “Anh xin lỗi thì cũng đã muộn rồi! Buông tôi ra đi!”

Yunho vẫn ôm chặt lấy cổ cậu, lặp đi lặp lại – “Xin lỗi em, anh xin lỗi…”

“Im đi!” – Cậu cố kéo tay hắn ra. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn cậu sẽ khóc. Cậu không muốn thấy mình khóc, không muốn hắn thấy mình khóc.

“Xin lỗi em, anh xin lỗi…” – Yunho vẫn tiếp tục lảm nhảm.

“TÔI BẢO ANH IM ĐI!” – Cậu la lên, cố gắng không để quá lớn mà đánh thức các bệnh nhân khác, người bắt đầu run lên bần bật để nuốt ngược nước mắt xuống nhưng không được. Nước mắt cậu chảy lã chã trên mặt, rớt như mưa lên chăn và tay hắn.

“Anh xin lỗi em…” – Tay hắn ôm trên cổ cậu cũng bắt đầu run rẩy. Jaejoong nhận thấy trên vai áo mình, chỗ mà hắn đang gục mặt lên có cảm giác ươn ướt.

“Anh khóc cái gì?” – Cậu sụt sùi hỏi, không kiềm được sự kinh ngạc.

“Là anh không tốt, không bảo vệ được con và em… Xin lỗi em… Anh xin lỗi…” – Hắn nói giọng khản đặc.

Tới đây thì Jaejoong hơi có phần khó hiểu. Cậu quay lại, mắt mũi lem nhem bắt gặp gương mặt bên kia cũng đang đỏ hoe mắt. Trước khi cậu kịp nói tiếng nào thì Yunho đã lập tức đưa tay kéo cậu khỏi chăn ôm chầm vào người. Trong một tích tắc khi bụng cậu chạm vào người hắn, Yunho lập tức cứng đờ người. Hắn đẩy cậu ra trợn mắt nhìn chăm chăm xuống cái bụng của cậu. Jaejoong vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã đưa tay kéo áo cậu lên mà không một lời hỏi han ý kíên gì cả.

“Yah!! Anh làm cái trò gì vậy?” – Jaejoong gào lên khi hắn đưa tay hết rờ rờ, chọc chọc rồi lại bóp bóp trên bụng cậu.

Y như mọi lần, mỗi lần có gì dính tới Yunho là lại trong bụng cậu lập tức có phản ứng đạp nhẹ. Lần này cũng vậy. Cậu đập tay hắn cái chát – “Yah! Anh đừng có chọc cho con sợ được không?”

“Không…. không phải em đã…” – Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn – “… xẩy thai rồi sao?”

“Ai bảo với anh rằng tôi xẩy thai hồi nào?” – Cậu gắt

Yunho nghe tới đó thì ngớ mặt. Hắn hết nhìn cậu rồi lại nhìn xuống bụng cậu trong khi tay vẫn rờ rờ ngóay ngóay trên bụng cậu. Jaejoong la lên – “Tôi bảo anh đừng có rờ nữa mà không nghe hả?”

Đột nhiên hắn đứng bật dậy, cười hỏi – “Trong phòng có con dao nào không em yêu?” – Jaejoong giật mình khi thấy sát khí tỏa ra khắp người hắn.

Cậu lắp bắp – “Không… không có… Anh cần dao làm gì?”

“Này anh định làm gì vậy?” – Cậu hỏi nhưng Yunho đã lao đùng đùng ra khỏi phòng.

5 phút sau cậu nghe một lọat tiếng hét quen thuộc kinh hoàng vang lên mà cậu biết chắc chắn là của ai.

Jaejoong úp mặt vào tay rên rỉ – “Anh hết chuyện làm rồi hay sao mà đi hành hung bác sĩ trong bệnh viện?” – Mặc dù cậu không ưa gì cái tên bác sĩ chết tiệt ấy, nhưng nghe tiếng rú như thế cũng không khỏi chạnh lòng thương xót cho một số phận bất hạnh hy sinh vì sự nghiệp nói… bậy. Đúng như cậu đóan, tiếng bệnh nhân từ các phòng xôn xao và tiếng chân người rầm rập chạy trên các hành lang cũng vang lên gần như ngay tức khắc sau đó.

Cậu lắc đầu thở dài kéo chăn lên định nằm xuống giường – “Hắn mà thóat được thì mình đi về nhà bằng đầu!”

“Vậy em chuẩn bị tập đi bằng đầu đi là vừa!” – Trước sự kinh ngạc của cậu, Yunho đủng đỉnh phủi tay đi vào.

“Chang… Changmin sao rồi?” – Cậu lắp bắp hỏi.

“À, không sao đâu em đừng lo!” – Hắn cười – “Có người bên khoa cấp cứu chăm sóc rồi!”

Yunho đưa tay khóa cửa. Jaejoong nghe tiếng chốt cửa cạch một cái mà thấy muốn khóc thầm trong bụng. Hắn sải bước thật dài hầm hầm bước tới giường cậu. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hắn đáng sợ như thế.

Cậu lùi lại ép chặt lưng vào tường – “Anh… anh định làm gì?”

Yunho leo lên giường, chống hai tay hai bên người cậu làm Jaejoong nín thở, kéo chặt cái chăn vào người, lắp bắp – “Anh… muốn gì?”

“Em yêu của anh hùa với cái tên nhóc ấy chọc anh!” – Hắn ghé mặt lại gần hít thở trên da cổ cậu. Hắn phởt mũi theo đường cong trên cổ cậu tới vai, hơi thở nóng của hắn phả lên da làm người cậu nóng bừng. Cậu đưa tay chống cự – “Dừng… dừng lại đi….”

Hắn chụp lấy tay cậu, ấn lên hai bên tường. Hắn tiếp tục phớt mũi trên khắp da mặt cậu – “Chọc gì anh cũng chịu nhưng như thế là KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC em yêu biết không?”

“Dừng lại đi!” – Jaejoong la lên vùng vẫy. Hắn sắp sửa hôn cậu. Cậu biết và hòan tòan không muốn điều đó chút nào.

Không thèm đếm xỉa gì tới lời Jaejoong, Yunho thản nhiên thả miệng mình lên môi cậu ngấu nghiến.

Hắn lập tức dứt ra khi thấy miệng mình đau nhói và mặn mùi máu. Hắn ngước lên nhìn thấy mặt cậu lã chã nước mắt. Yunho lập tức buông cậu ra vội vã hỏi – “Sao vậy? Anh làm em đau chỗ nào à?”

Jaejoong tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, mạnh tới mức cả tay cậu cũng thấy đau nữa, thế nhưng trong tim còn thấy đau hơn gấp trăm lần – “Đồ khốn nạn! Anh đã có vợ con rồi tại sao vẫn đối xử với tôi như vậy?”

“Em nói cái gì vậy?” – Hắn trợn mắt hỏi – “Em là vợ anh chứ ai?”

“Tôi chả có vợ chồng gì với anh sất!” – Cậu thét lên – “Anh đi mà về với Eun Ah của anh ấy!”

Yunho tối sầm mặt khi nghe Jaejoong nhắc đến cái tên Eun Ah – “Tại sao đột nhiên em lại nhắc đến cô ấy?” – Phản ứng của Yunho nói cho cậu biết là những gì cậu nhìn thấy là hòan tòan có thật. Không hiểu sao lúc đó lại không có chút cảm xúc, mới lúc nãy cậu còn khóc, tối qua cậu cũng khóc, thế mà giờ mắt đã khô ráo, thậm chí cậu toét miệng cười với hắn, cậu thề là mình cười rất tươi – “Anh phải thương yêu vợ con chứ, sao lại đi ngọai tình như thế?”

Yunho ngước lên tròn mắt nhìn cậu. Jaejoong vẫn tiếp tục – “Chuyện chúng ta dù gì cũng chỉ là lỗi lầm mà ra thôi! Tôi chẳng nói tôi tự lo được là gì? Dù sao tôi cũng là con trai mà! Tôi chỉ hơi buồn là anh không nói tiếng nào với tôi suốt mấy tháng trời cả thôi! Còn lại ổn cả! Anh mau về với cô ấy đi! Tôi cũng phải đi ngủ đây!” – Cậu vừa nói vừa kéo chăn lên định nằm xuống giường thì Yunho giật tay cậu lại – “Em nói cái gì vậy? Anh đã kể cho em nghe rồi mà!”

“Anh chưa hề kể cho tôi nghe!” – Cậu quát lên, giật tay ra.

“Anh đã kể rồi!”

“KHÔNG HỀ CÓ!” – Cậu gào lên, giờ thì có ai đang ngủ cậu cũng mặc kệ.

“ANH ĐÃ KỂ RỒI! CHỈ LÀ EM KHÔNG NHỚ THÔI!” – Hắn cũng quát lên. Jaejong trừng trừng nhìn vào mắt hắn. Tuy nhiên cậu không hề thấy chút tức giận nào trong mắt hắn, ngược lại, cậu thấy sự đau thương.

———————- ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ———————–

Eun Ah bước ra khỏi phòng tắm, bước chân vào phòng, nơi có tiếng ngáy ầm ầm vang lên. Cô cẩn thận trèo lên giường, bật cười khi thấy một gương mặt trẻ con đang nhắm nghiền giãn dài ra trông cực kỳ phản cảm. Eun Ah bắt tay lên tai anh, hít một hơi thật sâu rồi thét vào giữa hai tay mình, thẳng vào màng nhĩ của anh – “YUNNIE!!!!!! DẬY!!!!!!!!!”

“AAAAAAAA!!!!!!!!” – Yunho giật mình thét lên. Anh bực tức khi nghe tiếng cười khúc khích của vợ mình, và gương mặt đầy trêu ghẹo của cô ngay trên mặt. Anh đưa tay chòang qua eo vợ, càu nhàu – “Eunnie! Bảo em đừng có đánh thức anh kiểu đó mà không nghe hả? Mấy giờ rồi?”

Eun Ah bật cười, hôn lên chóp mũi của anh – “9g50 rồi thưa ông xã! Không phải anh nói có buổi biểu diễn vào 10g rưỡi hả?”

“Cái gì?” – Yunho bật dậy nhìn đồng hồ – “Chết tiệt!” – Anh lao vào phòng tắm như tên bắn, vừa đi vừa tháo hết đồ, cho đến khi vào đến trước cừa phòng tắm thì đã trần như nhộng. Anh gào về phía vợ – “Hôm nay anh mà đến trễ thì về nhà sẽ đốt sạch cái tủ quần áo của em đấy!”

“Hôm qua anh đi tới 3g sáng mới về! Em không muốn anh đánh thức anh dậy sớm!” – Eun Ah cười khi nhìn thấy cái cảnh tượng tháo đồ vô cùng phản cảm của anh. Cô đứng dậy nhặt đồ của anh, cái cuối cùng là chiếc quần lót của anh thảy trước cửa phòng tắm. Cô khẽ nhăn mặt khi thấy nó có in hình táo đỏ – “Làm cái gì mà khóai táo thế không biết!”

Eun Ah đưa tay chỉnh lại cái cà vạt trên áo anh – “Đẹp trai rồi đó!” – rồi chòang tay qua cổ anh chu mỏ một cách nũng nịu – “Nào goodbye kiss của em đâu?”

Yunho bật cười trước vẻ đáng yêu của vợ, anh chòang tay qua eo cô làu bàu – “Đã làm anh trễ rồi còn nhõng nhẽo thế này! Anh phải đốt cái tủ đồ của em thật thôi!”

“Tối nay anh có bận gì không?” – Cô hỏi.

“Anh không có lịch diễn tối nay nên chắc là không!” – Anh cười.

“Đâu?” – Anh chìa tay ra.

“Em dám?” – Anh cằn nhằn rồi liếc nhìn đồng hồ, giật mình khi thấy đã 10g13 – “Chết tiệt! Anh phải đi đây! Trễ rồi!” – rồi vội vàng lao ra khỏi phòng.

“Khoan! Goodbye kiss của em đâu?” – Eun Ah la lên.

“Nè!” – Yunho quay lại hôn gió cô một cái.

“Anh biết rồi!” – Anh gào lên đáp trả, lao vào xe, sập cửa cái rầm rồi đạp ga phóng xe đi.

Eun Ah bật cười khi tưởng tượng Yunho đang phóng với tốc độ 80km/h trên đường để tới kịp chỗ diễn. Và cô biết anh chắc chắn sẽ đến đó trong 10 phút thay vì nửa tiếng, sớm 5 phút trước giờ hẹn. Cô đã tính cả, thế nên mới gọi anh dậy lúc 8g50. Đối với anh giấc ngủ là chỉ có thể tính theo từng phút, cho dù chỉ là 1 phút đi nữa, Eun Ah cũng muốn để Yunho ngủ.

Jung Yunho, 16 tuổi đã sang Mỹ làm vũ công hiphop chuyên nghiệp, 18 tuổi đã trở thành người châu Á đầu tiên và trẻ tuổi nhất 2 lần đọat giải Best Solo Dancer of the Year ở đất nước nổi tiếng về vũ đạo này, được kính nể không chỉ với tài năng mà còn với thái độ chừng mực và sự đáng tin cậy về giờ giấc đến 100%. Cuộc sống của anh bận rộn và Eun Ah chấp nhận chuyện đó. Anh yêu nhảy, và đó là một phần cuộc sống của anh. Cô hiểu điều vì trước đây cô cũng từng nằm trong nhóm nhảy với anh. Nếu không phải vì yêu Yunho và chấp nhận cưới anh thì bây giờ Eun Ah cũng vẫn còn đi nhảy. Yunho sau khi lần đầu đọat giải đã lập tức bay về Hàn để ngỏ lời cầu hôn cô. Cả hai làm đám cười chỉ khi mới 17 tuổi, sau 5 năm yêu nhau và quyết định cùng sang Mỹ định cư.

Nhưng với anh thì dễ dàng, đối với Eun Ah, việc tạo dựng sự nghiệp ở Mỹ là vô cùng khó khăn, cả về ngọai hình lẫn trình độ. Cho nên Eun Ah đã giải nghệ ở tuổi… 17 và ở nhà làm nội trợ. Cô nhớ nhảy, nhớ Hàn Quốc, nhưng vì anh, vì sự nghiệp của anh, cô chấp nhận tất cả. Chỉ cần được ở bên anh là đủ, cô thật sự thấy hạnh phúc.

Eun Ah nhấc điện thọai, gọi theo số quen thuộc.

“Hello! “The Grace” cosmetic! How can I help you? (Xin chào! Đây là hãng mỹ phẩm “The Grace! Tôi giúp gì được cho quý khách?) – Dana đều giọng theo thói quen.

“Daniiiiieeeee!!!!!” – Giọng Eun Ah hí hửng gào lên từ đầu bên kia điện thọai

“Eun Ah!” – Dana reo lên rồi chuyển sang thì thào – “Gọi tớ có chuyện gì không? Cái bà già quản lý đang ở đây đây này!”

“Kệ bả! Tớ có chuyện quan trọng lắm cần nói với cậu!” – Eun Ah cười.

Đột nhiên Dana lớn giọng hỏi – “Yes Madam? So you want to buy our product as a present for your husband?” (Vâng thưa bà? Vậy là quý bà muốn mua sản phẩm của chúng tôi cho chồng đúng không ạ?”)

“Does he have any alergic problem?” (Chồng của quý bà có các vấn đề dị ứng nào không?)

“Tụi tớ không có vấn đề hay cãi nhau gì hết! Nghe này, tớ đang mang thai đấy!” – Eun Ah tuyên bố.

Đầu bên kia im lặng một chút trước khi Dana hỏi tiếp – “How long is it until your husband’s birthday? (Bao giờ thì đến sinh nhật của chồng quý bà ạ?”)

“Ồ, được 2 tháng rưỡi rồi! Đến cuối tháng 10 này thì phải!”

“Which colour do you want? Pink or blue?” (Quý bà thích màu nào ạ? Hồng hay xanh)

Tớ chưa biết con trai hay con gái! Bác sĩ nói phải tháng 6 7 gì đấy mới biết được?”

“Do you want us to inform your husband about this or do you want to keep it as a surprise?” (Quý bà có muốn chúng tôi thông báo cho chồng quý bà biết về vấn đề này hay bà muốn giữ bí mật?”)

“Tớ định tối nay sẽ nói với Yunho đấy! Cậu nghĩ xem tối nay tớ nên mặc gì?”

“Since this is a special occasion, would you like to try our brand new product? (Vì đây là dịp đặc biệt, quý bà có muốn thử với sản phẩm mới của hãng chúng tôi không?”)

“Ý cậu là tớ nên đi mua đồ mới? Yunho suốt ngày cằn nhằn tớ tiêu tiền vào váy áo suốt ngày còn gì, lão ấy mà thấy thế nào cũng giết tớ!”

“Yes madam, I think he won’t mind at all. It’s his birthday after all!” (Vâng thưa bà, tôi nghĩ là ông nhà sẽ không phiền đâu. Dù sao thì đây cũng là sinh nhật của ông.) – Tiếng Dana cười ở đầu bên kia.

“Oh!” – Dana tặc lưỡi đầy tiếc rẻ – “I’m sorry but we don’t have any products to remove chest’s hair for man!” (Tôi rất tiếc nhưng chúng tôi không có sản phẩm để tẩy lông ngực cho nam giới!)

“Im đi đồ quỷ cái!” – Eun Ah nạt.

“Thank you for calling us! We shall contact you as soon as we receive your order!” (Cảm ơn đã gọi cho hãng chúng tôi! Chúng tôi sẽ gọi lại cho quý bà khi chúng tôi nhận được đơn đặt hàng!)

“Muah!” – Eun Ah hôn gió vào điện thọai.

“You too, have a nice day!” (Tôi cũng xin chúc bà một ngày vui vẻ!)

Eun Ah cúp máy, hướng vào phòng tắm để thay đồ, cô dừng lại khi đi ngang qua chỗ để đồ cần giặt, nhặt chiếc áo ngủ mà Yunho vừa mặc ôm vào người, nó có mùi của anh – “Em yêu anh….”

~o0o~ Eun Ah liếc nhìn đồng hồ trên điện thọai – 8g40. Anh đã trễ 40 phút rồi. Cô cũng đã gọi anh hơn cả 30 lần nhưng anh tắt máy. Anh chỉ tắt máy khi diễn thôi. Nhưng anh nói với cô là tối nay không có ca nào mà. Vậy là mấy cái thằng cha đạo diễn chương trình lại chạy chương trỉnh trễ rồi. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần cô muốn hẹn anh đi đâu thì y như rằng cứ bị mấy cái cha nội già đó cản trở vì cùng 1 lý do – trễ show. Mà không trễ thì thôi, đã trễ thì phải trễ 2 – 3 tiếng.

Eun Ah gọi tính tiền rồi ra ngoài vẫy taxi. Cô leo lên taxi đọc địa chỉ nhà cho tài xế và thả hồn ra cửa sổ, không nhận ra người tài xế đang khẽ quan sát cô từ kính chiếu hậu.

—————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ———————–

“Taxi của Eun Ah gặp tai nạn. Đâm vào một xe khác. Theo điều tra của bên cảnh sát thì là lỗi của cái tên tài xế taxi chết tiệt chở cô ấy….” – Giọng Yunho đều đều kết thúc câu chuyện.

Jaejoong bàng hòang hỏi – “Vậy… vậy…”

“Cái thằng khốn ấy chết ngay tại chỗ vì xe đâm thẳng. Còn Eun Ah…” – Hắm im lặng một lâu trước khi nói tiếp, giọng khản đặc, đôi mắt u ám – “Cô ấy ngồi ở ghế sau nên vẫn còn sống sau tai nạn, được đưa đến bệnh viện. Nhưng do bị thương quá nặng, lại đồng thời bị sẩy thai như thế, đến sáng hôm sau thì….” – Yunho bỏ lửng câu nói.

Jaejoong có cảm tuởng mình bị nghẹn khi nghe hắn nói. Yunho cười xoa đầu cậu – “Không sao đâu! Dù gì chuyện cũng đã 5 năm trước rồi!” – ánh mắt của hắn vẫn phủ đau thương và u ám làm Jaejoong thấy đắng chát trong miệng

“Anh đã kể cho em những chuyện này cả rồi khi chúng ta gặp nhau lần đầu rồi! Chỉ tại em say quá nên không nhớ thôi!”

Jaejoong đỏ mặt quay đi né ánh nhìn của hắn.

“Anh đã rất yêu Eun Ah! Anh nhớ cô ấy, nhớ đến mức anh không thể chịu nổi khi sống ở Mỹ và phải chuyển về Hàn. 5 năm rồi anh chưa bao giờ tha thứ cho mình cả. Anh luôn tự nhủ nếu anh đúng hẹn thì cô ấy đã vẫn còn sống rồi. Nếu anh từ chối không làm quá thời gian giao ước thì con của anh chắc đã biết đọc và biết gọi tên anh rồi!”

Hắn im lặng một lúc thật lâu trước khi quay sang cậu cười dịu dàng – “Nhưng nếu như thế thì sẽ không thể nào gặp được em!”

Jaejoong lặng người khi nghe hắn nhắc đến mình.

“Anh thật sự rất yêu em!” – Yunho nói.

Câu nói này Jaejoong nghe hắn nói với cậu mỗi ngày nhưng lúc này lại cảm thấy thật sự làm tim cậu quặn thắt. Cậu đột nhiên òa lên khóc nức nở. Yunho ngạc nhiên nhìn cậu rồi bật cười – “Này! Anh phải là người khóc mới đúng chứ sao em lại khóc?”

Jaejoong không trả lời, đưa tay lem nhem quệt nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng trên mặt, người nấc lên từng cơn. Yunho đưa tay kéo cậu vào người vỗ nhẹ lên lưng Jaejoong, khẽ càu nhàu – “Có ai như em không, người ta kể chuyện buồn cho mình nghe lại khóc nhè như thế để người ta dỗ là thế nào? Em phải dỗ anh mới đúng chứ!”

Jaejoong vòng tay qua người Yunho, gục mặt lên áo hắn khóc thỏa thuê. Cậu cũng thấy kỳ quặc, đúng như Yunho nói, đáng lý hắn phải là người khóc mới đúng. Vậy mà cậu lại đang khóc đến rục cả người như thế này. Cậu khóc cho hắn, khóc cho Eun Ah, khóc cho đứa trẻ nhỏ không tội tình gì, khóc vì cảm thấy bản thân mình may mắn.

Yunho vẫn dịu dàng và kiên nhẫn vỗ trên lưng Jaejoong cho tới khi cậu nín hẳn. Nhưng cậu và hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau như thế. Jaejoong áp mặt vào ngực nghe tiếng tim đập của hắn.

Cậu đột nhiên nhớ đến cái tát lúc nãy của mình. Cậu ngước lên đưa tay rờ lên má hắn, Yunho khẽ nhăn mặt – “Đau~!”

“Xin lỗi…” – Jaejoong khẽ đỏ mặt lí nhí nói.

Yunho nhướn mày – “Xin lỗi không đủ! Em mau đền đi!”

Jaejoong lưỡng lự một chút trước khi nhòai người lên hôn lên má hắn.

“Chưa được! Đây nữa! Chỗ này cũng đau nè!” – Yunho vừa nói vừa bĩu môi chỉ vào chỗ lúc nãy bị cậu cắn chảy máu.

“Anh đừng có được nước làm tới!” – Jaejoong nạt.

“Anh còn chưa hỏi tội em cái vụ dám hùa với cái tên lang băm ấy gạt người đấy!” – Yunho nhắc, hai chữ “lang băm” gằn qua kẽ răng đầy tức tối chứng tỏ hắn vẫn còn ấm ức. Jaejoong có thể hiểu được vì sao với cái quá khứ của hắn như thế.

Cậu bật cười – “Thật ra là cậu ta có ý tốt đấy chứ không phải chọc anh đâu!”

“Bây giờ em chuyển sang bênh nó đấy hả?” – Yunho đảo mắt.

“Không phải, vì tôi… tôi…” – Jaejoong lắp bắp, bới tung trong đầu để lựa lời nói với hắn.

“Em làm sao?” – Yunho hỏi, bẻ tay răng rắc – “Nó chọc gì em thì nói để anh xử luôn một thể!”

“Không, cậu ta không làm gì tôi cả! Chỉ là tôi… tôi…” – Jaejoong lắp bắp.

“Sao vậy?” – Yunho ngạc nhiên trước thái độ của Jaejoong – “Có gì thì cứ nói anh nghe xem nào!”

“Tôi…” – Jaejoong nuốt nước bọt nói – “… sinh đôi…”

Chap 13:

//Tháng 06//

Hôm nay là một ngày đẹp trời bình thường như bao ngày đẹp trời khác – trời trong mây tạnh, nắng mai hồng, gió mơn man thổi, chim chóc tung tăng bay nhảy, người người qua lại cười nói vui vẻ… Một ngày đẹp trời như vậy, lại không cần phải đi làm, Jaejoong nghĩ mình đáng ra phải đang nằm ở nhà, phơi bụng ngủ cho sướng mới đúng, thế mà cậu cũng không hiểu mình vì cái lý do vớ vẩn nào mà lại đang mặc váy đứng… ôm cây giữa đường thế này.

“Không!!!!!!” – Jaejoong gào lên, tay ôm chặt lấy cái thân cây. Cậu chỉ còn thiếu điều muốn trèo lên nó nữa thôi.

“Đi mà rồi anh thương~” – Kế bên cậu có một người đang dài giọng năn nỉ và lôi kéo.

“Thương cái đầu anh! Tôi chết cũng không vào!” – Vẫn ôm cứng lấy cái thân cây gào thét.

“Vợ à, người ta nhìn mình kìa, nghe lời anh buông ra đi! Nếu em sợ thì ôm anh này, ôm cây làm gì! Nào~” – Tiếp tục dỗ ngọt.

“Mặc xác mấy người đó!” – Jaejoong nhất quyết không buông – “Tôi là người yêu thiên nhiên nên muốn ôm cây có gì mà nhìn?”

“Em yêu thiên nhiên từ lúc nào?” – Yunho nhướn mày hỏi.

“Từ… từ hôm nay!” – Jaejoong cãi bướng.

Yunho thở dài lắc đầu trước sự cứng đầu của cậu, rồi hắn cười ma mãnh – “Thôi được, nếu em muốn ôm cây thì MÌNH ôm cây vậy!”

“Anh… anh định làm gì?” – Jaejoong vô cùng bất an trước câu nói đầy ẩn ý của hắn.

“À, em yêu thiên nhiên nên muốn ôm cây. Còn anh yêu em nên cũng muốn ôm em ấy mà!” – Vừa nói hắn vừa chòang tay qua người ôm lấy Jaejoong.

“Này này này!!!!!” – Jaejoong gào lên khi hắn đưa tay sờ sọang trên rốn cậu. Cậu có thể thấy hàng lọat ánh mắt qua đường đang chăm chăm nhìn cậu và hắn, cậu đỏ rần mặt quát – “Chúng ta đang ở giữa đường đấy!!!!!! Buông ra!!!!”

“Kệ người ta, anh yêu em nên ôm em có gì mà nhìn!” – Yunho nhái lại câu nói của cậu với giọng giễu cợt và bắt đầu hôn lên gáy cậu.

Cậu gào lên – “Tôi vào tôi vào được chưa?”

“Vậy có phải ngoan không?” – Yunho chỉ chờ có thế hí hửng lôi cậu đi. Jaejoong úp tay vào mặt rên rỉ khi Yunho kéo cậu qua chiếc cửa kính bên dưới tấm bảng hiệu lớn chói lóa hàng chữ – “Đồ lót nữ”

——————- ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ —————- “Sinh…. Sinh đôi???” – Jaejoong trợn mắt nhìn Changmin.

“Uh, sinh đôi!” – Changmin vui vẻ.

“Sinh… sinh đôi… là sinh hai hả?” – Jaejoong lắp bắp.

“Ừ là sinh hai!” – Changmin gật gù.

“Ý là không phải sinh một hả?” – Jaejoong vẫn chưa tin vào tai mình.

“Ừ không phải sinh một!” – Changmin tiếp tục gật gật.

“Hai là một cộng với một phải không?”

“Ờ…” – Đến đây thì Changmin bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tại sao một cộng một lại bằng hai mà không phải bằng một?” – Tiếp tục hỏi vớ vẩn.

Changmin đảo mắt nhìn Jaejoong – “Anh có cần tôi lấy máy tính bấm cho anh xem là một cộng với một bằng hai không?”

“Nhưng…. Nhưng hồi trước không phải siêu âm chỉ có một thôi sao? Sao bây giờ lại là hai?” – Jaejoong lắp bắp hỏi.

Changmin giải thích – “Lần trước vì hai bé vẫn còn quá nhỏ là một, vị trí của một bé lại che khuất bé kia cho nên siêu âm không thấy, nhưng lần này bé đã khá lớn cho nên kết quả đã rõ ràng hơn rồi! Nhìn này…” – Changmin chỉ vào cái màn hình kế bên giường cậu vào hai cái bóng mập mờ – “Đây là đầu bé thứ nhất, còn đây là của bé thứ hai! Vả lại xét theo kích thước bụng anh lúc này thì tôi chắc chắn 100% là anh sinh đôi!”

Jaejoong điếng người nhìn theo tay Changmin, cậu shock tới mức không nói được tiếng nào.

Changmin quay sang cười với Jaejoong một cái với vẻ mặt cung hỷ – “Con trai như anh mang thai đã hiếm lắm rồi, anh lại còn sinh đôi nữa! Chúc mừng!”

“Ờ….” – Jaejoong vẫn còn đang shock vì những gì vừa nghe được và chứng kiến, tới nỗi không biết đường mà phản bác lại cái câu chúc mừng của Changmin nữa.

“Ờ…” – Vẫn còn chưa hết shock.

“Ờ…”

“Vì ngực anh sau giai đọan này sẽ phát triển khá nhiều! Cho nên tốt nhất nên mua áo ngực để hỗ trợ!”

“Ờ….”

“Sau này anh sẽ phải cho bé bú đấy!” – Changmin nói – “Hai bé như thế, hơi cực nhưng tôi nghĩ là sẽ vui lắm!”

“Ờ…”

“Còn nữa, anh đang mang thai, lại sinh đôi như thế này, bụng sẽ lớn lắm, cho nên cũng nên mua lọai quần lót nào trễ dưới bụng để không ảnh hưởng tới bé. Mà rất tiếc là bên nam không có lọai đó! Tốt nhất anh nên qua bên nữ mua lọai quần dây ấy, mặc cho thỏai mái!”

“Ờ…”

“Ờ…”

—————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~—————— “Không!” – Jaejoong gào lên, ép chặt người vào cái góc phòng thử đồ khi Yunho tiến lại gần với cái áo ngực với một cái quần lót dây màu tím chói được trang trí với đầy hoa ren bay bướm trên tay. Jaejoong nặng nhọc nuốt nước bọt, cậu có cảm tưởng như hắn đang cầm hai khẩu súng hạng nặng tiến lại gần mình chứ không phải là bộ đồ lót vô hại.

“Vợ à! Em đã vào rồi thì phải thử chứ!” – Yunho cười ma mãnh.

“Anh đừng có lại gần đây với cái mấy cái thứ đó!” – Jaejoong la lên, đưa tay lên che trên che dưới, những chỗ mà cậu biết chúng đó sẽ ngự trị trên người mình, cũng là những yếu điểm mà Yunho chuyên dùng để uy hiếp cậu. Cả người cậu dí chặt vào tường.

“Em làm gì mà cứ như anh sắp cưỡng bức em thế!” – Yunho nhướn mày hỏi, vẫn tiếp tục tiến lại với cái bộ đồ sặc sỡ trên tay, vừa đi hắn vừa vừa liếm môi một cách khoái trá – “Em muốn được cưỡng bức tới thế sao?”

“Anh đừng có giở trò, tôi không mặc là không mặc!” – Jaejoong la lên nhưng Yunho đã tiến lại gần, chống hai tay vào tường. Chiếc áo ngực và chiếc quần lót dây mỏng dính trên tay hắn treo tòn ten hai bên mặt Jaejoong làm cậu khóc thầm trong bụng, nín thở ép người ra sau một cách vô vọng. Tay cậu vẫn nhất quyết che trên và che dưới. Mặc dù đang ở trong tư thế phòng bị kỹ càng nhưng Jaejoong vẫn có cảm giác mình không có chút hy vọng vào thắng được hắn cả. Nhưng dù sao thì có che vẫn hơn không, như thế hắn có muốn uy hiếp cũng khó.

“Bé yêu à!” – Yunho liếm một đường dài trên má cậu – “Em nên ngoan ngõan mặc thì hơn! Chống cự cũng vô ích! Anh không muốn dùng vũ lực đâu!” – Hắn cười.

Jaejoong còn chưa kịp phản ứng tiếng nào thì Yunho đã nhanh như chớp xộc tay vào trong váy cậu, lần ra sau mông và vào trong quần lót. Jaejoong mém chút thì thét lên khi hắn khẽ miết ngón tay dọc theo đường rãnh giữa mông cậu. Cậu cắn răng cắn lưỡi cố nuốt ngược mấy tiếng rên đang ào ào trào lên họng. Cậu không muốn ai nghe thấy cả, vì Jaejoong biết trong đầu Yunho không hề có hai chữ nhục nhã, nếu để bên ngòai biết được thì người lãnh tòan bộ nhục nhã chỉ có cậu. Nhưng càng cố thì càng khó, từ miệng Jaejoong, những tiếng rên bị kiềm chế thoát ra ư ư giữa kẽ răng cậu. Yunho khẽ cười vờ hỏi – “Em có cần anh hôn không?”

“Ư ư….” – Jaejoong thật sự muốn tát vào mặt hắn một cái cho đỡ tức. Nhưng mà giờ cậu đứng còn không vững chứ đừng nói đánh đấm gì với hắn. Jaejoong góp chút sức tàn giật mạnh cổ áo Yunho xuống rồi ngấu nghiến lên môi. Cậu vừa hôn vừa rên vào trong miệng hắn. Yunho nuốt trọn tòan bộ, một tay vẫn miết trên khe sau của Jaejoong, tay còn lại thì thản nhiên hết kéo quần lót rồi tới váy cậu xuống.

Jaejoong, mặc dù có chống cự và che chắn, cuối cùng cũng bị lột sạch đồ sau chưa đầy 3 phút. Sau khi đã hòan thành nhiệm vụ, Yunho đưa tay lên ôm lấy người cậu – lúc này trần như nhộng – và hôn đắm đuối lên môi cậu.

“Anh… chỉ tòan ăn hiếp tôi…” – Jaejoong mếu máo nói khi cả hai dứt ra lấy hơi. Cậu tức tới phát khóc.

Yunho chớp mắt nhìn cậu vài giây rồi bật cười, khẽ ấn đầu cậu vào ngực mình rồi áp mặt lên đầu cậu dụi dụi, miệng khẽ rên một cách dễ chịu – “A~~ vợ anh thật là dễ thương quá đi~!”

“Dễ thương cái đầu anh!” – Cậu nạt.

“Dễ thương dễ thương dễ thương quá đi!” – Yunho hứng khởi buông cậu ra, cúi xuống lượm bộ bikini nãy giờ bị rớt trên sàn – “Nào, bây giờ thì mình thừ đồ lẹ lẹ lên để còn về nhà! Em sắp làm anh chịu hết nổi rồi!”

Jaejoong tái mặt. Cậu quên mất là còn phải tròng cái thứ đó vào nữa mới yên thân với hắn chứ không phải chỉ có bị lột đồ thôi là đủ. Cậu lùi lại vào tường – “Anh… anh đừng có tới gần đây với cái thứ đó!”

Yunho thở dài – “Không phải nữa chứ?”

Jaejoong hỏang hồn khi thấy hắn tiến lại gần, cậu lắp bắp đề nghị – “Hay… hay đừng thử nữa… Chúng… chúng ta về nhà đi rồi anh muốn làm gì tôi cũng được…” – Vừa nói cậu vừa đưa tay che, lần này Jaejoong rút kinh nghiệm che trước và che sau.

Yunho nhìn cậu nở một nụ cười đầy nham hiểm – “Em có vẻ thích ĐƯỢC cưỡng bức nhỉ?”

“Không !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

~o0o~ “Chúng ta đang đi đâu vậy?” – Jaejoong không kiềm được mà hỏi khi nhìn ra cửa kính xe, mặc dù cậu đã thề độc với thân hình của mình trong gương sau khi bị Yunho đè ra tròng vào hai cái thứ đồ lót kinh tởm ấy là nhất định sẽ không nói với hắn tiếng nào. Con đường mà hắn đang lái xe đưa cậu đi hòan tòan xa lạ, vẫn là vô vàn những chiếc xe, những tòa nhà cao tầng, những dãy phố và những cột đèn rất Seoul, nhưng lại không phải là đường về nhà cậu, cũng chả phải đường tới bệnh viện hay bất cứ chỗ nào mà cậu nghĩ hắn có thể đưa mình tới. Cậu thật sự không biết hắn đang định làm gì, muốn đưa cậu đi đâu, nhất là vào lúc trời tối thế này, cho nên phải hỏi, để có gì còn tính đường thóat thân chứ không thì chắc chắn cậu sẽ uổng mạng trong tay hắn.

Yunho nghe cậu nãy giờ im lặng làm mặt giận giờ mới chịu lên tiếng thì liền hí hửng quay sang cười toe toét.

“Này, này, anh lo nhìn đường đi!” – Cậu hỏang hốt la lên.

Yunho bĩu môi quay lại, mắt hắn nhìn thẳng vào con đường trước mặt. Đèn đường rọi xuống mặt hắn phảng phấc một nụ cười – “Về nhà anh!”

“Nhà anh?” – Jaejoong tròn mắt – “Anh mà cũng có nhà hả?”

Yunho đảo mắt – “Chứ em nghĩ trước giờ anh sống ở đâu? Ngòai đường hả?”

“Ủa không phải vậy hả?” – Jaejoong hỏi với sự kinh ngạc.

“Em làm như anh bụi đời không bằng!” – Yunho nhăn mặt khi thấy Jaejoong ngạc nhiên vì một chuyện vô cùng hiển nhiên.

“Vậy chúng ta đang về nhà anh thật hả?” – Jaejoong cao giọng hỏi.

“Anh nói xạo em làm gì?” – Yunho đáp.

“Thật không?’ – Jaejoong khẽ reo lên, không kiềm được hào hứng. Cậu chưa từng bao giờ nghe thấy hắn nói về nhà cửa gì của hắn, cũng chưa từng hình dung hắn có thể sống như thế nào ở trong một căn nhà “bình thường”, nhất là khi trong căn nhà đó không có cậu làm nô lệ hầu hạ cho hắn, từ chuyện cơm nước tới… sex. Cậu thật sự tò mò muốn biết, muốn biết hắn sống mỗi ngày ra sau, muốn biết cái thứ hắn gọi là “nhà” đó thật ra là như thế nào, trang trí nội thất ra sao, muốn biết hắn mỗi khi không có cậu bên cạnh thì sẽ làm gì, ăn uống những gì, quần áo có cất vào tủ không hay quăng bừa bãi khắp nhà giống như những tên con trai khác….. Và cái suy nghĩ cậu đang dần hiểu thêm về hắn làm cậu thấy vui mặc dù Jaejoong cũng không biết tại sao. Bất giác cậu toét miệng cười, quên mất luôn là nãy giờ mình đang giận hắn.

Yunho ngạc nhiên quay sang khi nghe giọng điệu đầy phấn khởi của Jaejoong. Hắn ngây người trước khi bắt gặp nụ cười của cậu đến nỗi mém chút thì lạc tay lái đâm vào xe bên kia, may mà Jaejoong rú lên và hắn nhận ra chỉnh tay lái lại kịp, nếu không cả hai giờ này đang nằm trên thiên đàng cũng nên, à không, cậu lên thiên đàng còn hắn xuống địa ngục mới đúng. Thế mới nói lái xe chung với người yêu là nguy hiểm vô cùng.

“Tôi đã bảo anh lo nhìn đường đi mà không nghe! Làm tôi đứng cả tim!” – Jaejoong rít lên, đưa tay ôm ngực. Cậu nhăn mặt khi tay mình cảm nhận được cái cồm cộm của lớp hoa văn hằn từ tấm áo phía dưới.

Yunho không nói tiếng nào, não tua đi tua lại gương mặt của cậu với nụ cười trên môi.

Bao nhiêu chuyện anh làm cho em như thế, em chẳng cười với anh lấy một cái, hiểu thêm về anh có một chút, làm em vui đến thế sao?

“Nhà anh đâu? Sắp tới chưa?” – Cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ một cách hào hứng.

“Mới có 1 phút mà em đã hỏi 6 lần rồi đấy!” – Yunho phì cười.

“Kể tôi nghe đi! Nhà anh lớn cỡ nào? Rộng hơn nhà tôi không?” – Jaejoong hỏi, mắt hạt nhãn long lanh.

“Ừ!” – Yunho nhún vai – “Khoảng 10 lần!”

“Rộng dữ vậy hả?” – Jaejoong tròn mắt. Tuy nhà cậu không lớn nhưng cậu ở một mình trong nhà cũng thấy dư thừa. Cậu không hiểu Yunho làm gì mà có thể ở một mình trong 1 căn nhà rộng gấp 10 lần nhà cậu như thế.

“Nhà lớn vậy chắc đẹp lắm hả?” – Cậu hỏi.

“Ờ… mỗi phòng đều trang trí khác nhau nên cũng tùy!” – Yunho đáp.

“Rộng vậy rồi quét dọn nổi không?”

“À, cũng đông người dọn dẹp nên cũng không tới nỗi nào!” – Yunho bật cười đáp.

Jaejoong nhìn hắn không chớp mắt. Cậu bắt đầu vẽ trong đầu hình ảnh Yunho ngồi ngóay mũi gác chân trên ngai vàng trong một cái cung điện, một bên có người đút nho vào miệng, một bên có người kỳ móng chân. Xung quanh hắn, khắp cung điện, người làm la liệt bò trên sàn kỳ cọ từng cm gạch bông. Cậu bất giác ngưỡng mộ hắn, thế mà bấy lâu nay Jaejoong chẳng biết gì về hắn cả.

Trong khi cậu vẫn còn đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình thì Yunho thắng cái két và tuyên bố – “Tới rồi!”

Cậu đưa mắt nhìn, xe của cậu và hắn đang dừng lại trước một cánh cổng lớn, lọai cổng mà vẫn thường thấy ở những khu biệt thự cấp cao. Sau cánh cổng là một cái sân lớn và một căn biệt thự to đùng.

“Nhà…. nhà anh đây hả?” – Jaejoong hỏi với con mắt mở to hết mức. Tuy không phải cung điện như cậu hình dung nhưng lớn như thế này thì cũng tương đương.

“Uhm…” – Yunho ậm ờ, kéo cửa kính xe xuống, đưa tay nhấn một lọat nút trên chiếc máy nhỏ gắn trên tuờng bên cạnh trước con mắt ngạc nhiên của Jaejoong. Những thứ này cậu đều đã thấy trên TV qua phim ảnh, nhưng thật sự nhìn tận mắt người ta sử dụng thì lại là một vấn đề khác.

Và cánh cổng nặng nề từ từ mở ra, Yunho thản nhiên đạp ga và chiếc xe từ từ tiến vào.

Hắn đỗ ở trước cửa biệt thự, nhảy ra khỏi xe rồi chạy sang mở cửa xe cho cậu. Jaejoong vẫn còn bàng hòang tới mức không nhúc nhích nổi.

Yunho khẽ cười khi thấy phản ứng của cậu, hắn khẽ đùa – “Em mà không ra thì anh phải gọi cần cẩu tới bưng em đi chứ anh không vác nổi em đâu!” – rồi chia tay ra cho cậu.

Jaejoong ngại ngùng nắm tay hắn bước xuống. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy mình sao mà giống y chang Cô Bé Lọ Lem, cũng mặc váy đẹp (cả đồ lót cũng đẹp), bước xuống xe ngựa (hoặc xe hơi) tới lâu đài (hay biệt thự) có hòang tử (kiêm ác quỷ) đang chờ.

Jaejoong nuốt nước bọt gật gật. Cậu ngoan ngõan đứng sau lưng Yunho trong khi hắn móc chìa khóa trong túi ra tra vào chốt.

Jaejoong nín thở căng thẳng khi hắn chầm chậm kéo cửa ra, cậu không biết đằng sau cánh cửa đó, căn nhà mà hắn sống là như thế nào.

Nhưng cậu chưa kịp nhìn thấy gì đã thấy nguyên nghẹt thở giữa một lọat những cánh tay lao vào ôm lấy cậu lẫn Yunho và tiếng ồn ào xôm xao như một cái chợ nhỏ:

”Noooooonnnnaaaa!!!!! Em nhớ Noonna muốn chết!” – Tiếng Eunhuyk la lên.

“Yunho sao lâu vậy? Làm tụi này chờ lâu muốn chết!” – Hankyung vò đầu Yunho.

“Này!!! Mấy người để cho vợ tôi yên!!” – Yunho gào lên nhưng giọng hắn bị chìm nghỉm giữa khỏang hơn chục cái miệng khác đang thi nhau nói liên tục không dứt.

“Bé còn nhớ anh không? Anh nhớ bé quá đi hà!” – Là Heechul như thường lệ với cái hôn lên má Jaejoong.

“Jaejoong! Sao em không gọi cho anh? Vẫn chưa chán Yunho hả?” – KangIn béo má Jaejoong.

“KangInnnnnnnn!!!!!!” – Yunho thét lên, nhưng tất nhiên, không có tác dụng gì cả.

“Yunho, có mua gì về ăn không?” – Shindong vừa hỏi vừa sờ sọang lục trong người Yunho.

“Noona bận hay sao mà không thấy tới thăm tụi em vậy?” – Sungmin kéo tay Jaejoong.

“Wow dạo này vợ cậu bụng lớn gớm!” – Siwon bá cổ Yunho khều khều.

“Bụng noona dễ thương quá!” – Ryeokwook vừa nói vừa chọc chọc nhẹ nhẹ vào bụng Jaejoong với vẻ tò mò. Lee Teuk và Donghae cũng hùa theo.

“Mấy người đừng có động vào vợ tôi!” – Yunho vùng vẫy về phía Jaejoong nhưng bất lực, cả một đám vây quanh kẹp cậu và hắn chặt cứng

Jaejoong sau một lúc ngạc nhiên, thấy vẻ mặt khổ sở của Yunho thì bật cười – “Vậy ra ý anh rộng gấp 10 lần nhà tôi, mỗi phòng đều trang trí khác nhau và đông người quét dọn là đây ấy hả?”

Cả đám con trai thấy cậu cười thì càng xôn xao – “Cười rồi!!!! Chúng ta vào nhậu ăn mừng nào!” – rồi lôi cả cậu và Yunho vào nhà, mặc cho Yunho la hét – “Này này con người ta đang mang thai, không có nhậu nhiệc gì cả!!! Mấy người có nghe tôi nói không?????????”

Chap 14:

“Yah! Buông tôi ra, mấy người làm trò gì vậy?” – Yunho gào lên khi cả đám đè hắn xuống giường. Hắn ra sức vùng vẫy nhưng vô ích. Eunhyuk, Yesung và Donghae đang giữ chặt tay trái của hắn. KangIn, Siwon và Leeteauk giữ tay phải. Sungmin, Kyunhyun và Ryeokwook chân phải. Còn Shindong một mình ngồi lên chân trái của Yunho.

“Yunho hyung đừng lo, lát nữa sẽ gặp Noona ngay mà!”

“Đừng có vùng vẫy nữa hyung! Sẽ qua mau thôi mà!”

“Đúng đó Yunho, tụi tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi!”

“Tốt cái con khỉ mấy người!” – Yunho gào lên.

“Heechul hyung, xong chưa sao lâu vậy? Tụi em sắp chịu hết nổi rồi!!!”

“Tới liền tới liền~~!” – Giọng Heechul vui vẻ vang lên ở đầu kia phòng làm Yunho có cảm giác vô cùng bất an. Heechul không tham gia cái giữ hắn thì chắc chắn là có nhiệm vụ vô cùng quan trọng trong cái âm mưu này.

“Buông ra mau!!!!!” – Yunho vùng vẫy mạnh hơn, mặc dù Yunho không biết cái lũ này đang bày trò gì hắn tốt nhất là nên chuồn trứơc khi mình trở thành nạn nhân bất đắc dĩ.

“Heechul hyung nhanh lên!!!!!” – Cả đám gầm lên.

“Tới rồi đây!” – Heechul đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Yunho với một thứ vô cùng hãi hùng đối với hắn trên tay. Hắn kinh hòang tới mức quên luôn cả vùng vẫy.

“He… Heechul hyung…. Hyung đừng có tới gần đây!!!!!” – Yunho lắp bắp.

“Yunho, mọi người đều đang hy sinh vì em, em nên ngoan ngõan thì hơn!” – Heechul cười đầy dịu dàng với Yunho trước khi lạnh lùng ra lệnh – “LỘT ĐỒ NÓ RA!!!!”

~o0o~ “Hử?”

“Sao vậy?” – Hankyung hỏi khi thấy Jaejoong đột ngột dừng lại quay đầu ra sau.

“À… không có gì! Tôi cứ tưởng là mình mới nghe tiếng thét của Yunho chứ!” – Jaejoong lúng túng giải thích.

“Ồ! Chắc là em nghe nhầm đấy!” – Anh trấn an Jaejoong, trong bụng cười thầm.

Kế họach tiến triển tốt đẹp!

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” – Jaejoong hỏi khi Hankyung vẫn tiếp tục đưa cậu đi dọc theo chiếc hành lang dài.

“À, tới phòng anh!” – Hankyung cười.

Jaejoong trợn mắt – “Tới phòng anh? Làm gì?”

“Anh có một thứ phải đưa cho em!” – Hankyung đáp.

“Thứ gì?” – Jaejoong vẫn tiếp tục hỏi.

Đúng lúc đó thì Hankyung dừng lại trước một căn phòng, anh cười với cậu một nụ cười tinh quái – “Em vào thì sẽ biết!”

~o0o~ “Tại sao lại phải ăn mặc như thế này?” – Jaejoong hỏi Hangkyung khi cậu bước ra khỏi phòng với một bộ comple đuôi dài màu đen sang trọng. Khỏi phải nói Jaejoong mừng rỡ như thế nào khi có thể được mặc đồ nam vào người. Tuy vậy, chiếc áo vest cậu mặc cũng được nới khá rộng phần bụng để vừa với thân hình của Jaejoong lúc này. Màu đen làm cậu trông gọn gàng hơn bình thường.

“Wow!” – Hangkyung khẽ thốt lên khi nhìn thấy Jaejoong – “Không ngờ con gái mang thai như em cũng hợp mặc vest đến thế! Chả trách cái tên Yunho chết em đến thế!”

Jaejoong đảo mắt, thầm ước gì có thể gào lên cho Hankyung biết là mình là con trai, nhưng cậu kiềm chế bản thân mình lại, vì chắc chắn sẽ qua cả môt phân đọan dài giải thích lằng nhằng với những ánh nhìn trợn ngược, dám cậu phải cởi đồ để chứng minh mình là con trai lắm. Cho nên Jaejoong chỉ có cách cười trừ trước lời khen của Hangkyung.

“Nhưng tại sao lại phải ăn mặc như thế?” – Jaejoong hỏi khi thấy Hankyung cũng đang mặc vest, tự nhủ không biết lần này Yunho đang định bày trò gì – “Còn Yunho đâu?”

“Em sẽ được gặp hắn ngay thôi!” – Hankyung nháy mắt rồi kéo tay cậu đi

Anh dắt cậu ra sân sau nhà. Jaejoong há hốc mồm nhìn, cậu như chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Sân sau của nhà hắn rộng không kém gì sân trước. Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên không phải là chuyện rộng hay lớn, mà là vì giữa sân, bên dưới gốc cái cây lớn có đặt một chiếc bàn ăn dài. Trên bàn được thắp sáng với nến và hoa. Phía bên trên, buộc vào cành cây là những dải lụa trắng thả rũ xuống cùng với chiếc lọ thủy tinh đựng nến bên trong treo lủng lẳng thắp sáng cả một góc trời.

Tất cả mọi người đều có mặt đủ ở đó, và tất cả đều mặc comple đen hết sức lịch thiệp. KangIn và Siwon đang cãi nhau xem nên xài khăn giấy màu trắng hay màu đỏ. Shindong đang đứng kế cái bếp BBQ bốc khói tỏa mùi thơm phức, dùng đũa gắp gắp lật lật cho thịt chín, vừa lật vừa gắp vài miếng cho vào mồm, mặc cho Leeteauk la hét thậm tệ. Yesung, Sungmin, Eunhuyk, Ryeokwook và Kyunhuyn đang tất bật bưng đồ ăn ra bàn Heechul đang chỉnh lại mấy cái hoa cắm trên bàn. Tuy chóang ngợp trước cảnh tượng trước mắt, Jaejoong vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cậu khẽ đưa mắt tìm kiếm, thất vọng khi không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

“Em tìm Yunho à?” – Hankyung cười hỏi cậu.

“Không… không phải…” – Jaejoong giật mình lúng túng, cậu không ngờ mình lại lộ liễu như thế.

“Nào chúng ta ngồi thôi. Yunho sẽ tới ngay ấy mà!” – Hankyung kéo Jaejoong lại chỗ bàn ăn tuyên bố lớn – “Jaejoong tới rồi!”

Mọi người đều dừng lại chạy ào ào tới đón cậu – “Jaejoong chúc mừng em!”

“Noona, chúc mừng noona!”

“Noona là sướng nhất rồi! Chúc mừng Noona!”

“H… Hả? Chúc mừng gì?” – Jaejoong ngơ ngác hỏi.

Heechul cầm cái muỗng gõ keng keng vào một cái ly rượu gần đó để thu hút sự chú ý của mọi người. Khi tất cả đã quay lại, anh làm một động tác cúi chào hòan hảo trước khi tuyên bố – “Nhân vật nữ chính đã tới, bây giờ chúng ta chào đón nhân vật nam chính nào!”

Mọi người đồng lọat vỗ tay ào ào hoan nghênh. Heechul gật đầu và lập tức KangIn, Siwon và Shindong đứng dậy bước vào nhà. Jaejoong nghệch mặt vỗ tay theo, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng căn cứ theo những gì cậu vừa nghe được thì Yunho sắp xuất hiện, mà xuất hiện mà cần tới sự giúp đỡ của Siwon, KangIn, đến cả Shindong thì cậu có cảm giác không tốt lành cho lắm.

Vài giây căng thẳng trôi qua, mọi người cùng nín thở nhìn vào cánh cửa dẫn vào nhà. Đột nhiên có vài tiếng rầm rầm vang lẫn với một vài tiếng rít không rõ là loại ngôn ngữ nào vang lên. Jaejoong nuốt nứoc bọt một cách khó nhọc. Cậu thật không hiểu cái gì đang xảy ra.

Ngay lập tức câu trả lời của cậu được giải đáp khi KangIn, Siwon và Shindong bước ra với một cái ghế trên tay. Jaejoong mém chút thì té ngửa ra sau ngất xỉu. Trên ghế là Yunho đang bị cột chặt tay chân vào thành và chân ghế, miệng bị dán chặt bằng băng keo trong. Nhưng đó không phải là điều đáng nói, quan trọng là hắn không mặc comple như cậu hay bất cứ người nào khác trong nhà này, Yunho đang mặc một chiếc váy đầm màu trắng – chính xác là một cái VÁY CƯỚI không hơn không kém.

~o0o~ “E hèm!” – Heechul tằng hắng một cái rõ to trước khi chỉnh lại chiếc gọng kính trên mắt cho ngay ngắn rồi khẽ lật quyển sổ trên tay đọc – “Hôm nay chúng ta đứng đây….”

“UHM UHM!!!!” – Có tiếng phản ứng đầy bất lực vang lên từ phía bên trái anh. Còn bên phải thì có tiếng cười “Hích hích hích” quái gở của một người khác từ nãy tới giờ không dứt. Heechul làm lơ cao giọng đọc tiếp – “… để chứng kiến sự thành thân của hai con người, của một tình yêu, của sự đơm hoa kết trái, của tinh hoa vũ trụ, của xác thịt, của hai dòng họ, hai giống nòi, hai tâm hồn, hai…”

“Hyung ơi lẹ đi, tụi em sắp đói chết rồi đây!!!!” – Có tiếng phản ứng vang lên rào rào.

Heechul liếc thành phần khán giả bên dưới một cái với ngụ ý đứa nào muốn theo cái thằng bên trái tao thì nói tiếp đi rồi tằng hắng đọc tiếp. Sau một tràng diễn văn dài dòng và vô cùng lạc đề, Heechul quay sang Yunho hỏi – “Con có đồng ý lấy người này làm vợ không?”

“UHM UHM!!” – Yunho vùng vẫy.

“Có hả?” – Heechul cười với Yunho một cái rồi quay sang Jaejoong – “Còn con, có đồng ý lấy thằng này làm chồng không?”

“Hích hích hích!!!” – Jaejoong vẫn còn đang mải cười không hề nghe Heechul nói gì cả. Đúng hơn từ lúc Yunho xuất hiện cậu đã không còn biết gì ngòai chuyện cười vào mặt hắn cả.

“Có luôn? Quá tốt!” – Heechul hoan hỉ quay xuống giơ hai tay lên tuyên bố với bầu trời – “Tôi xin tuyên bố hai người là vợ chồng từ hôm nay!”

Mọi người bên dưới vỗ tay rào rào, phần nhiều vì Heechul cuối cùng cũng đã kết thúc cái màn nói dông dài của anh, đồng nghĩa với chuyện sắp được ăn uống thỏa thuê chứ chả có mấy gì là chúc mừng cho cái cặp đôi kỳ dị bên trên. Heechul lịch thiệp cúi chào rồi chạy tới chỗ bàn ăn, bắt đầu cuộc hỗn chiến tranh giành miếng ăn, bỏ mặc Yunho thì bị cột trên ghế còn Jaejoong vẫn đứng ôm bụng cười không dứt.

Yunho sau một hồi vũng vẫy chán chê không ai thèm để ý đành bất lực nhìn Jaejoong cầu cứu. Jaejoong cười chán chê thì ngước lên bắt gặp ánh mắt của Yunho nhìn mình. Cậu tiến lại gần nhìn hắn lùm xùm trong chiếc váy trên ghế hỏi – “Sao rồi? Anh đã biết nỗi khổ của tôi chưa?”

“UHM UHM!!!” – Yunho cật lực gật đầu.

“Anh còn bắt tôi mặc mấy cái thứ này nữa không?” – Jaejoong tiếp tục.

“UHM UHM!!!” Yunho lắc đầu nguầy nguậy.

Jaejoong cảm giác thích thú khi thấy mình rõ ràng là trên cơ hắn. Trước giờ cậu chỉ tòan bị hắn bắt nạt cho nên không biết cái cảm giác bắt nạt người khác lại vui đến thế.

“Anh muốn tôi cởi trói lắm hả?” – Cậu tiếp tục chọc ghẹo hắn.

“UHM UHM UHM UHM!!!!” – Yunho gật đầu như điên.

“Tiếc quá, tôi thích anh như thế này hơn!” – Cậu cười nhe răng với hắn – “Không ngờ anh mặc áo cưới cũng có duyên phết, quyến rũ lắm!”

Yunho nhăn mặt trước nhận xét của cậu và đảo mắt vẻ khinh bỉ làm Jaejoong bật cười. Đúng lúc đó thì có phát lên tiếng rột rột rõ to.

Jaejoong nhướn mày nhìn hắn – “Anh đói à?”

Yunho khẽ gật đầu, lông mày nhíu lại vẻ nài nỉ.

Jaejoong khẽ cười trước thái độ tội nghiệp của hắn – “Thôi được, để tôi lấy cái gì cho mà ăn!” – Cậu chạy tới chỗ bàn ăn, chật vật lắm cậu mới chụp được miếng bánh mì giữa hàng lọat những cánh tay, những chiếc nĩa và những chiếc muỗng đua nhau giằng xé đồ ăn từ khắp mọi phía.

Đem miếng bánh tới chỗ Yunho rồi cậu mới ngẩn người, hắn không có tay, cũng không mở miệng được thì lấy gì ăn. Cậu lưỡng lự trong khi hắn ngước lên nhìn cậu với ánh mắt tha thiết làm Jaejoong không khỏi chạnh lòng. Cậu, hơn ai hết, biết cảm giác phải bị cột, bị bắt mặc đồ nữ khó chịu đến thế nào.

“Thôi được!” – Cậu thở dài – “Tôi tháo băng keo và đút cho anh ăn thôi chứ còn không có tháo trói đâu anh đừng mơ!”

“UHM UHM!!!” – Yunho gật đầu đầy phấn khởi khi nghe cậu nói thế.

Jaejoong cúi xuống cẩn thận bóc miếng băng keo ra khỏi miệng hắn. Miếng băng vừa được tháo ra khỏi miệng thì câu đầu tiên của hắn là – “Vợ à! Tháo dây trói cho anh liền đi! Anh đang cần đi toilet khẩn cấp!”

“Hả?” – Jaejoong ngớ người trước yêu cầu của hắn.

“Nhanh lên! Anh sắp chịu hết nổi rồi!!!” – Yunho giục cậu một cách vồn vã.

“Nhưng… nhưng….” – Jaejoong lúng túng.

“Nhanh lên!! Anh sắp chịu hết nổi thật rồi!” – Yunho rên rỉ, mặt nhăn lại một cách khổ sở.

“Để…. Để tôi hỏi mọi người cho anh…” – Cậu định đứng dậy thì hắn la lên – “Đừng, em nghĩ tụi nó sẽ tin lời anh chắc! Em làm ơn đi! Mà vợ!!”

“Nhưng… nhưng…” – Jaejoong đang không biết phải làm sao thì Yunho lại tiếp tục rên rỉ đầy đau đớn – “Aaaaa!”

Cậu hỏang lọan khi nghe thấy hắn quằn quại, cuối cùng đành làm liều run rẩy đưa tay tháo trói cho hắn. Jaejoong không hề biết từ lúc cậu lại gần Yunho, thực tế cậu đã thua hắn rồi. Yunho ngay khi một tay được giải phóng đã lập tức tháo trói cho tay còn lại và hai chân mình.

“Anh… anh định làm gì?” – Jaejoong lắp bắp hỏi.

“Em không biết thì tốt hơn!” – Yunho cười một cái làm Jaejoong lạnh cả xương sống. Cậu ngước mặt lên trời cầu nguyện khi Yunho quay lưng về phía bàn ăn – “Xin chúa hãy tha tội cho con!” – Mặc dù cậu không có đạo và cũng chả tin vào chúa trời gì cả.

“Mọi người vui vẻ quá nhì?” – Yunho cất giọng lớn – “Tôi tham gia với được không?”

“Ồ chúng ta có chuyện để nói sao? Thế mà tôi cứ tuởng mấy người không bao giờ nghe tôi nói gì chứ!” – Yunho thản nhiên tiến tới với nụ cười chết người trên môi.

“Đúng… đúng đó hyung, tụi em chỉ muốn tốt cho hyung thôi!” – Phe bên kia vẫn tiếp tục lùi lại.

“Tôi đâu có dám phàn nàn gì lòng tốt của mấy người! Tôi chỉ muốn có chút quà nhỏ trả ơn thôi!” – Yunho vừa nói vửa bẻ tay răng rắc.

“Tại lâu lâu cậu mới về, còn đem cả Jaejoong về nữa, cho nên tụi này mới giúp cậu có một đêm ấn tượng khó phai thôi mà!”

“CÁC NGƯỜI CHUẨN BỊ CHẾT ĐI LÀ VỪA!” – Yunho gầm lên. ————— ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ———————- “Mọi người!!!!!!” – Heechul đứng kiễng chân trên chiếc salon đặt trong phòng khách ở giữa nhà dõng dạc la hét trong bộ pijama màu hồng in hình mấy con sao biển. Tay cầm cái gối ôm cũng màu hồng khua khua trên trời vẻ phấn khởi.

Đám con trai ngồi dưới đất hậm hực phản đối.

“Heechul hyung à, mới có 3g sáng huyng dựng mọi người dậy làm gì?”

“Cậu muốn trình diễn thời trang pijama thì trình diễn một mình đi!”

“Khò khò…” – Đằng sau lưng một lọat tiếng ngáy vang lên báo hiệu có vài kẻ đã dựa vào nhau rơi vào trạng thái say ngủ.

Heechul vẫn ung dung đứng trên salon, không có vẻ gì là phiền não với sự phản đối của mọi người cả, anh vuốt tóc vẻ lãng tử nói – “Tôi có tin mới đây!”

“Uhm uhm…” – Tất cả thờ ơ gât gù cho có lệ.

Heechul vẫn tự tin cầm cái gối ôm giơ lên như thể nó là chiếc cúp vàng anh vừa nhận được sau một cuộc tranh đua tàn sát với một đối thủ nặng ký nào đó và tuyên bố hùng hồn – “Yunho vừa mới gọi điện bảo sẽ về nhà TỐI NAY!”

Cái tên “Yunho” đi kèm với cái đọan “về nhà tối nay” lập tức nhận được hàng lọat phản ứng từ phía khán giả như sự suy đóan của Heechul – “Yunho huyng?”

“Không phải 4 5 năm rồi ổng không về nhà buổi tối sao?”

“Sao tự nhiên ổng lại về?”

“Xạo quá đi ba ơi!”

“Đứa nào dám nói hyung mày nói xạo?” – Heechul nạt, đưa tay móc trong túi một chiếc iphone màu hồng đính cườm hình kitty rồi bật lớn loa ngòai chìa xuống phía cái đám xôn xao bên dưới.

Tiếng beep vang lên báo hiệu tin nhắn kết thúc. Heechul nhướn mày hỏi – “Mọi người thấy sao?”

Tất cả im lặng một lúc lâu cho đến khi Eunhuyk là người đầu tiên cất tiếng phản ứng trước sự kiện vĩ đại đó – “Hyung, bây giờ em mới biết iphone loa ngòai tốt dữ, hyung mua hết bao nhiêu vậy?

Heechul đập cái gối ôm cái rầm lên đầu Eunhuyk – “Đồ ngu! Hyung mày không có hỏi chuyện đó, tao đang hỏi cái vụ Yunho về nhà kìa!” – Heechul xoa trán quay xuống hỏi – “Có ai có ý kiến về chuyện này gì không?”

Ryeokwook rụt rè đưa tay lên – “Em có ý kiến!”

“Nói!” – Heechul lập tức hất đầu về phía Ryeokwook.

“Yunho hyung kêu hyung đừng nói với tụi em mà hyung đem nói với tụi em là sao?” – Ryeokwook ngây thơ hỏi.

Ngay lập tức cái gối ôm trên tay Heechul bay vèo qua phòng thẳng vào mặt Ryeokwook. Heechul tức tối quát lên – “Có ý kiến nào khác không?”

Cả đám bên dưới không dám ho he tiếng nào, phần nhiều là do sợ bị Heechul đập gối hơn là không phải không có ý kiến. Nói đúng hơn tất cả đều hiểu ý Heechul muốn nói gì.

Họ đều biết chuyện của Eun Ah và Yunho vì họ đều cùng ở một nhóm nhảy, cùng đi dự đám cưới lẫn đám tang của Eun Ah và hắn. Eun Ah qua đời, mọi người đều đồng lòng đưa Yunho sang ở chung với họ, mặc cho hắn phản đối. Họ thường chọc ghẹo quấy rối hắn để hắn đỡ buồn. Tuy cách thể hiện có phần giống quấy rối đối với Yunho, nhưng tất cả đều có chung một mong muốn thấy hắn vui vẻ.

Năm tháng qua đi, Yunho học được cách cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và bắt đầu quen dần vợi sự phiền nhiễu của cái đám người này, nhưng có một sự thật không thay đổi là hắn không bao giờ về nhà vào buổi tối.

Họ đều biết suốt 5 năm trời Yunho qua đêm với khá nhiều cô gái, để khỏa lấp cho sự trống vắng của mình. Tuy hắn không nói ra nhưng tất cả đều biết Yunho sợ phải ngủ một mình, hắn sợ mình một mình ở trong phòng mà không có ai bênh cạnh. Cho dù Heechul có nói với nó rằng nếu muốn thì có thể ôm gối sang ngủ với anh, cho dù Sungmin, Eunhuyk và Yesung hay những người khác kỳ kèo đòi ngủ chung với hắn, Yunho chỉ nhăn mặt nạt – “Ngủ với mấy người tôi thà ra đường ngủ còn hơn!” – Chẳng qua là hắn không muốn ai thấy mình yếu đuối và không muốn để mọi người lo lắng. Nhưng thật sự hắn không biết rằng, càng cố tỏ ra như thế thì càng khiến người khác lo lắng hơn.

Cho nên từ khi biết Yunho quen với Jaejoong, ai cũng vui mừng cho hắn. Hắn vẫn lạnh lùng, vẫn quát tháo với mọi người như trước, ai cũng đều cảm thấy rằng hắn hạnh phúc, điều mà họ chưa bao giờ thấy trong suốt 5 năm. Vì thế tất cả đều yêu quý Jaejoong. Lần này Yunho dắt Jaejoong về nhà buổi tối như thế, đương nhiên là dịp đặc biệt sao họ có thể bỏ qua.

“Thôi được!” – Heechul cuối cùng lên tiếng – “Trông chờ vào mấy người thì còn lâu mới xong chuyện! Mấy người ghé tai vào đây!” – Heechul ngoắc tay kêu cả đám lại gần. Mọi người dỏng tai ghé lại lắng nghe.

Heechul thì thào – “Thế này…. Thế này… Thế này… Mọi người thấy sao?”

“Wow! Hyung đúng là thiên tài!”

“Kế họach hay đó Heechul!”

“Đương nhiên!” – Heechul tự tin nói – “Nó mà không khóc cảm ơn tôi thì tôi chết cho mấy người coi!” —————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ———————- “Còn ai nữa không?” – Kibum hỏi khi đóng chiếc cửa xe cấp cứu thứ 5 lại.

“Không hết rồi thưa bác sĩ!” – Jaejoong lắc đầu đáp, cậu lo lắng hỏi – “Họ không sao chứ ạ?”

“À, tôi cũng chưa biết được, theo tôi thấy sơ bộ thì tuy họ chảy máu khá nhiều và thương tích có vẻ nặng nhưng hầu như ngòai da là chủ yếu, nhưng cũng cần phải chụp X-quang xem thử xem có bị gãy xuơng hay gì không? Chỉ có cái anh tên Heechul thì có vẻ hơi nguy kịch! Nhưng có chuyện gì xảy ra với họ vậy? Có phải có ẩu đả gì không?” – Vị bác sĩ nhíu mày hỏi.

“Ờ… cũng không hẳn, nhưng không sao đâu bác sĩ đừng lo!” – Jaejoong cười trừ.

“Cảm ơn bác sĩ!” – Jaejoong cũng cúi đầu đáp lễ.

“Hả?” – Jaejoong ngẩn người nhìn theo 5 chiếc xe cứu thương. Cậu cốc đầu tự nhủ – “Chắc mình nghe lầm thôi, làm sao anh ta biết mình là con trai được!”

Cậu quay vào trong nhà, bước về phía sân sau. Cậu nhìn thấy Yunho đang ngồi chờ cậu dưới gốc cây treo đầy những chiếc lọ thủy tinh chứa ánh nến. Hắn đã thay ra chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng cài hờ vài nút bên dưới, phần ngực để hở và một chiếc quần dài màu đen.

Yunho nghe tiếng chân cậu thì quay lại cười. Những ngọn nến rót lên khuôn mặt hắn một màu vàng dịu ngọt. Không hiểu sao lúc đó Jaejoong nghe tim mình đập ầm ầm như trống đánh trong ngực. Trong một lúc, cậu có cảm tưởng ngồi dưới gốc cây đó là một thiên sứ chứ không phải là cái tên phiền nhiễu hàng ngày mà cậu vẫn gặp.

Yunho chìa tay về phía cậu. Jaejoong rụt rè nắm tay hắn, mặt cậu nóng hổi, thật tình cậu cũng không biết mình đang ngại vì cái gì nữa, chẳng phải hắn vẫn nắm tay nắm chân ôm ấp cậu mỗi ngày đó sao. Yunho kéo cậu ngồi xuống trong lòng hắn, khẽ âu yếm hôn lên đỉnh đầu Jaejoong rồi hỏi qua kẽ răng – “Cái lũ đó nó chết hết chưa?”

Jaejoong bật cười trước thái độ của hắn – “Anh ác thật! Đánh người ta vào cấp cứu rồi còn trù cho người ta chết nữa!”

“Ác cái gì? Anh thấy mình như thế còn nhẹ tay đấy!” – Yunho nghiến răng kèn kẹt – “Đây đúng là cái đám cưới tệ nhất mà anh từng dự!”

“Đám cưới gì?” – Jaejoong ngơ mặt, lúc nãy cậu vì bận cười hắn cho nên chả biết gì cả.

“Đám cưới của tụi mình!” – Yunho thở dài nhắc cậu.

“Tôi cưới anh hồi nào?” – Jaejoong trợn ngược mắt.

Yunho đảo mắt trước phản ứng của cậu rồi hôn lên má cậu – “Em không nhớ càng tốt!”

“Nhưng… nhưng tôi cưới anh hồi nào?” – Jaejoong đẩy hắn ra.

“Vậy chúng ta cưới lại cho đàng hòang đi!” – Yunho cười toe. Trước khi cậu kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo cậu đứng dậy trong khi mình quỷ trên một gối trước mặt cậu.

Chap 15:

//Tháng 07//

“Này, cậu nghĩ chúng ta có cần phải can thiệp không? Trông họ cứ như sắp đánh nhau tới nơi rồi vậy?” – Sunday đưa tay khều khều Stephanie.

“Cậu nói ai?” – Stephanie ngước lên từ chiếc gương trang điểm trên tay mình, ngơ mặt hỏi lại.

Sunday hất đầu về phía trước. Stephanie đưa mắt dõi theo, và cô lập tức hiểu ý Sunday. Trước mặt họ là một hai khách hàng, một cặp vợ chồng thì đúng hơn. Người vợ mặc váy, khuôn măt khá xinh đẹp và cao ráo với cái bụng khá lớn chứng tỏ đang mang thai. Cũng không có gì ngạc nhiên lắm vì đối với một cửa hàng bán quần áo em bé mà họ đang làm việc như thế này, chuyện các quý bà thai nghén đến mua đồ thì cũng không có gì lạ. Vấn đề là hai người này đang họach họe nhau về một món đồ nào đấy một cách vô cùng hăng say.

“Để tớ giải quyết cho!” – Stephanie vỗ vai Sunday vẻ thông cảm rồi đứng dậy tiến lại gần chỗ hai vị khách hàng.

Tiếng gót giày của cô nện trên sàn cộp cộp một cách chậm rãi. Đây là cách cô vẫn thường dùng để ngầm báo cho khách hàng biết là cô đang ở gần đó nếu họ cần giúp đỡ. Tuy nhiên hai người có vẻ là không có gì là chú ý tới sự tiếp cận của cô. Thậm chí ngay cả khi cô đã đứng kế bên họ vẫn còn đang hăng say cãi nhau.

“Màu hồng!” – Người vợ la lên, chỉ chỉ vào hai chiếc áo em bé nhỏ xíu màu hồng tươi.

“Màu xanh lá cây!” – Người chồng giơ lên hai cái áo khác cũng bé xinh và đáng yêu không kém.

“E hèm!” – Stephanie khẽ tằng hắng để thu hút sự chú ý của họ. Tuy nhiên không có dấu hiệu gì cho thấy là có ai nghe thấy tiếng cô cả khi cả hai vẫn đang tiếp tục.

“Cái thứ màu đó mà anh kêu xanh lá cây hả? Anh muốn thì tự mặc lấy đi!”

“Màu hông cho con gái mà! Nhỡ 2 đứa nó con trai thì em tính sao?”

“Xin lỗi…” – Stephanie vẫn kiên nhẫn.

“Kệ nó! Con trai mặc màu hồng có sao đâu, bình thường mà! Giống tôi nè!”

“Em bình thường từ lúc nào?”

“Yah!!! Anh nói vậy là ý gì?” – Quắc mắt.

“Xin lỗi anh chị…” – Stephanie bắt đầu thấy dở khóc dở cười.

“Đâu có ý gì đâu… Vợ anh dễ thương nhất thì sao gọi là bình thường được!” – Lấp liếm.

“Đừng có nịnh!” – Nạt nhưng mặt hơi ửng đỏ – “Nói chung tôi nói là màu hồng!”

“Anh muốn mua màu xanh!”

“Hồng!”

“Xanh!”

“Hồng!”

“Xanh!”

Cả hai trừng mắt nhìn nhau nhất quyết không ai nhường ai.

“Nếu anh chị sinh đôi thì sao không mua một xanh một hồng cho dễ thương…” – Stephanie cuối cùng cũng lên tiếng.

Cả hai người kia trợn mắt quay lại nhìn cô. Cô tự nhiên thấy hơi ớn lạnh sống lưng, có cảm giác mình vừa nói gì phạm thượng lắm mới bị nhìn như thế.

Người vợ ngập ngừng một chút trước khi gật đầu.

“Ôi anh yêu em quá đi!” – Người chồng hớn hở hôn một cái chóc lên má vợ rồi vớ lấy cả hai chiếc áo kéo tay chị tới đi tới quầy tính tiền nơi Sunday đang đứng, bỏ mặc Stephanie đứng trơ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

2 phút sau họ đi ngang qua chỗ cô đứng, tiếp tục họach họe nhau – “Tại sao anh không nghĩ ra từ trước hả? Đỡ mất công nãy giờ không?”

“Thế sao em không nghĩ ra?”

“Tôi hỏi anh trước cơ mà?”

Cho đến khi cả hai ra khỏi cửa, cửa hàng của họ lại trở về với sự yên tĩnh thường ngày. Sunday tiến lại gần hỏi Stephanie – “Thật ra thì chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Tớ cũng không biết luôn!” – Stephanie đần mặt đáp.

~o0o~ “Tã giấy, quần áo, vớ tay vớ chân, bình sữa, khăn mặt, xe đẩy…” – Jaejoong lẩm nhẩm đếm trên các ngón tay của mình rồi quay lại hỏi Yunho – “Còn gì nữa không nhỉ?”

“Anh… anh không biết!” – Hắn đứng sau trả lời trong tiếng thở nặng nhọc, tay cầm 5 7 túi đồ đã đành, hắn còn phải kéo theo cả một chiếc xe nôi đôi.

“Anh chẳng được việc gì cả, hỏi thế mà cũng không trả lời được là sao?” – Cậu chống nạnh, ưỡn bụng về phía hắn càu nhàu.

“Không tôi vẫn nghĩ là còn thiếu thiếu gì đấy!” – Jaejoong nhíu mày cắn môi suy nghĩ, vẻ mặt đăm chiêu.

Đến đây thì hắn chịu hết nổi. Yunho thảy hết đồng đồ đang cầm trên tay xuống đất, nhào tới cắn vào miệng cậu rồi ôm lấy đầu cậu dụi dụi mặc cho Jaejoong vùng vẫy – “Em thật dễ thương quá đi~~ Chúng ta mau về nhà thôi!”

“Không phải chứ! Lại phải đi nữa hả?” – Hắn rên rỉ.

“Đi nào!” – Cậu giục hắn.

“Biết rồi biết rồi! Em chỉ giỏi bắt nạt anh thôi!” – Hắn đáp, nửa rên nửa hậm hực.

Jaejoong khẽ cười khi thấy Yunho bĩu môi một cách đầy trẻ con. Nhìn hắn vật lộn với cả đống đồ trên tay và chiếc xe nôi đôi khá lớn như thế, cậu cũng thấy tội, nhưng hắn đã nhất quyết không để cho cậu cầm bất cứ một cái túi nào, cậu cũng đành chịu.

Jaejoong thở dài tiến lại gần chỗ hắn, khều khều tay hắn gọi – “Tôi bảo này!”

“Hả?” – Yunho ngước lên nhìn cậu.

Ngay khi Yunho vừa quay lại thì cậu cúi xuống hôn lên má hắn. Hắn sững người tròn mắt nhìn cậu làm Jaejoong đỏ rần cả mặt. Cậu lúng túng lấp liếm – “Tại hôm nay anh chịu khó nên tôi… tôi thưởng!” – rồi quay lưng te te bỏ đi thẳng.

Yunho vẫn còn đứng ngơ mặt tại chỗ.

“Anh còn đứng đấy làm gì, đi thôi!” – Cậu chìa tay về phía hắn. Ngón tay áp út phản chiếu ánh mặt trời.

Yunho toét miệng cười. Hắn một tay kéo hết cả đống đồ mà vừa nãy hắn vừa đau khổ vật lộn chạy tới nắm lấy tay cậu. Vừa đi hắn vừa vòi vĩnh – “Vợ à, còn bên má bên này nữa! Em không hôn nó lệch má anh thì sao?”

“Mặc xác anh!” – Cậu nạt hắn.

Yunho bật cười.

Tay hắn khẽ miết tay cậu, áp hai mặt chiếc nhẫn vào nhau. ——————– ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ——————-

“Không!” – Jaejoong trả lởi không một chút ngập ngừng.

“Em có cần phải phũ phàng thế không? Thật là bạc tình~~”” – Yunho ôm mặt vờ than khóc.

Cậu đảo mắt đập cái bốp lên đầu hắn – “Anh có thôi cái trò diễn tuồng ấy không?”

Yunho xoa đầu nhăn nhó – “Giỡn chút em làm gì dữ vậy?”

“Lúc này mà anh còn giỡn được sao?” – Cậu nạt.

“Vì anh đã đóan được là em sẽ từ chối rồi!” – Yunho cười đáp.

“Vậy thì anh còn quỳ dưới đó làm gì? Buông tay ra để tôi còn kiếm gì ăn, tôi đói bụng lắm rồi!” – Cậu cố kéo tay ra khỏi tay hắn.

“Lúc này mà em còn ăn với uống, thật chả lãng mạn gì cả! Anh đã nói xong đâu?” – Yunho vẫn giữ chặt lấy tay cậu.

“Tôi từ chối rồi thì còn gì nữa mà chưa xong?” – Cậu ngơ mặt hỏi.

“Khác gì nhau?” – Cậu đảo mắt.

Jaejoong chưa bao giờ nhìn thấy mắt hắn trong đến thế. Cậu biết lần này hắn không hề đùa giỡn, cũng không phải đang chọc cậu, hắn hòan tòan nghiêm túc. Cổ họng cậu nghẹn đắng khi nghe hắn nói. Mặc cho những nỗ lực cậu kiềm chế, nước mắt bắt đầu trào ra không cách gì dừng được. Cậu đưa tay lên miệng cố kiềm những tiếng nấc đang chực chờ bật ra. Người run rẩy vì những cảm xúc lẫn lộn đang dâng lên khắp cơ thể.

“Bé yêu đừng khóc!” – Yunho dịu dàng hôn lên mắt cậu, lên trán và lên miệng cậu.

“An… Anh… đúng là đ… đồ chết tiệt….” – Jaejoong nói qua những tiếng nấc.

Yunho bật cười – “Em sao gọi anh là đồ này đồ nọ thế? Một chữ chồng yêu cũng không nói được là sao?”

“Đồ… ch… chồng chết tiệt….” ——————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ———————– “Tôi. Muốn. Phá. Thai!!!!!” – Jaejoong nhìn thẳng vào mắt Yunho nói với vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình. Cậu gằn từng tiếng để cho hắn biết rằng mình không hề đùa.

“Tôi không có mê sảng, tôi đang nói nghiêm túc đấy!!!” – Jaejoong nhăn mặt hất tay hắn ra

Yunho chớp mắt nhìn cậu thêm vài giây rồi lẳng lặng với tay lấy điện thoại cầm lên bấm.

Cậu giật cái điện thọai ra khỏi tay hắn, thảy sang một bên nạt – “Yah! Tôi đã nói là tôi không có mê sảng mà anh không nghe hả?”

“Em không mê sảng thì sao lại đòi phá thai?” – Yunho nhướn mày hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Jaejoong lôi ra một cuốn sách đập cái rầm giữa cậu và hắn. Cậu chỉ vào một đọan và nói – “Anh tự đi mà đọc lấy!!”

Yunho nhíu mày nhìn trước khi đọc to hàng chữ mà Jaejoong vừa chỉ – “Các bác sĩ phẫu thuậu sẽ cao lông phần bụng dưới của bạn và thông một ống dẫn vào ống nước tiểu để làm rút hết nước ra khỏi người bạn. Phần bụng của bạn sẽ được bôi dung dịch sát trùng trước khi các bác sĩ rạch một đường ngang theo các lông vùng kín của bạn (như thế vết sẹo sẽ được che dấu khi lông bị cạo mọc trở lại)”

“Tôi không muốn bị cạo kiếc gì ráo anh nghe rõ chưa????????” – Jaejoong gào lên.

“Còn khuya!” – Cậu thét lên – “Tôi muốn phá thaiiiiiiii!!!!!!”

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Like

Loading…

Related

4 Years Of Infinite – Project Fic Infinite

Đối với mình thì INFINITE thực sự là một nhóm nhạc tuyệt vời, kể cả đối với việc mình không phải fan của họ đi chăng nữa. Vậy nên mình đã quyết định làm 1 project fics về họ. và tất nhiên Couple là XYeol… :))))) /cười hiền lành/ gồm MyungYeol, WooYeol và DongYeol. Và những couple khác như GyuWoo, WooYa.

Nhưng khi xem những show truyền hình thì mình cảm thấy rất thoải mái. :3 Họ không quá xa vời như một số idols khác mà cứ giản dị và yêu thương như vậy khiến ai cũng muốn làm fan của họ.

Hoya: Thực sự thì nhìn “chú” càng ngày càng đáng yêu =)))) và “chú” biết không, cháu đã thấy chú là uke đấy chú ạ… lên mạng search fic WooYa =)))))) và hiển nhiên là không có =))))) nên một ngày nào đấy cháu sẽ viết fic cho chú uke và lại rape não các bạn choẻ Inspirit rồi… =)) (xin lỗi các bạn trước :)))

Maknae SungJong: ồ dê ~ Cậu bé kẹo chanhhh ❤ ❤ ❤ cậu còn nhớ cái fic JongYeol con viết chớ? Cái fic NC mà cậu ontop xong hành hạ Yeol của con ý =)))))) con thích hình ảnh cậu on top lắm mặc dù ngoài đời cậu chả có cơ hội đâu =)))))) cơ mà con vẫn muốn một lúc nào đó cậu đọc được cái fic đấy của con rồi đến tìm con bảo con viết tiếp cho cậu vì cậu yêu SungYeol nhiều lắm nhưng vì nó yêu MyungSoo mất rồi (hoặc WooHyun) nên cậu chỉ yêu được nó trong fic của con mà thôi… =))

MyungSoo: Cậu rất đẹp trai đấy, cậu biết mà đúng không Myung? Vậy nên mình đã tin tưởng giao SungYeol cho cậu =)) đùa thôi =))))) chả có chuyện đấy đâu. Mình chỉ muốn nói với cậu vài câu là Yeol đã bỏ tất cả những mối tình khác để đi theo cậu rồi, thì đừng có mà vớ vẩn =.=** Cậu cứ đợi đấy! =)) mau mau cứoi nó điiiiii ~~

Một lần nữa. chúc mừng INFINITE ❤

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…