Sungyeol và Myungsoo kết hôn với nhau được một năm sau đó thì bất ngờ Woohyun và Sunggyu sau khi hẹn hò được năm tháng cũng liền nhanh chóng kết hôn mà nguyên nhân để Woohyun và Sunggyu đánh nhanh rút gọn mau chóng kết hôn như vậy là bởi vì Sunggyu đã mang thai….
Sungyeol thấy vậy liền rất ghen tỵ với Sunggyu và Woohyun. Cậu và Myungsoo kết hôn đã được một năm vậy mà lần nào cậu nhắc với Myungsoo chuyện có con thì hắn liền cười cười bảo cậu.
“Em còn nhỏ mà, vội gì mà có con…”
Cứ thế mà trôi qua, bấy lâu nay cậu vẫn bị tên Myungsoo đó dụ dỗ. Cậu rất muốn có một cục cưng đáng yêu với Myungsoo, cục cưng vừa giống cậu, vừa giống hắn là kết tinh tình yêu của hai người thì chắc chắn sẽ đáng yêu chết mất…
Nghĩ tới điều này Sungyeol liền mỉm cười một cách hạnh phúc… Nhưng mà phải làm sao đây? Woohyun và Sunggyu mới hẹn hò năm tháng mà đã có con còn cậu…cậu phải làm sao để Myungsoo chấp nhận cho cậu mang thai đứa con của hai người chứ.
Sungyeol liền bày ra một kế hoạch gọi là “Khổ nhục kế” để khiến Myungsoo phải chấp nhận cho cậu có cục cưng với hắn.
Và hôm nay khi Myungsoo vừa đi làm về đến cửa đã thấy Sungyeol ngồi khóc nức nở bên cửa sổ, nước mắt rơi lã chã , gương mặt đỏ bừng. Thấy vợ yêu của mình khóc thảm thương như vậy Myungsoo xót xa chạy lại hớt hải nói.
“Yeollie… Em sao vậy? Là ai bắt nạt em? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hức… Kim chúng tôi nói tôi biết..hức hức..” Sungyeol diễn hay như thật, trong lòng cậu tự nhủ mình có nên đi học khoá diễn xuất không? “Hức..hức..Có phải anh không yêu tôi nữa không?”
Myungsoo trợn mắt ngạc nhiên nhìn Sungyeol: “Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Em sốt hả?” Vừa nói Myungsoo vừa sờ sờ trán Sungyeol.
“Anh còn gạt tôi… Vậy tại sao anh tới giờ vẫn không muốn có con với tôi… Hức..hức.. Woohyun hyung và Sunggyu hẹn hò chưa được năm tháng liền đã có con. Chúng ta kết hôn được một năm rồi vậy tại sao anh còn chưa muốn có con…hức..hức.. Có phải anh không yêu tôi nữa đúng không?” Sungyeol vừa khóc vừa đánh Myungsoo mà nói.
Myungsoo cười cười, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vợ yêu mình muốn cái gì. “Thì ra là chuyện này… Nghe anh nói này Yeollie…” Myungsoo dừng lại lau lau nước mắt trên gương mặt Sungyeol rồi dịu dàng nói tiếp “Không phải anh không thích có cục cưng… Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta làm sao mà anh không thích được ? Anh chỉ lo cho em, em còn nhỏ.. tính tình lại con nít, ý của anh chỉ muốn em chơi thêm vài năm nữa cho đã đi rồi hãy tính đến chuyện có cục cưng biết không? Anh không muốn em vất vả.”
Sungyeol dụi dụi mặt mình vào lòng Myungsoo cảm động, thì ra là Myungsoo lo nghĩ cho cậu như vậy… Nhưng mà thật sự bây giờ cậu muốn có cục cưng lắm rồi…
Sungyeol vẽ vẽ trên ngực Myungsoo ngẩng đầu lên nhìn hắn ngây thơ nói: “Nhưng mà bây giờ em muốn có cục cưng… Em không sợ khổ đâu… Anh nghĩ xem, cục cưng của hai chúng ta sẽ đáng yêu biết bao nhiêu mà nói, vừa có khuôn mặt đẹp như anh lại vừa đáng yêu như em…Nghĩ thôi là em cũng thấy hạnh phúc rồi.”
Myungsoo cười dịu dàng vuốt tóc vợ mình vì hẳn là cậu quá đáng yêu, hắn cũng đành phải chịu thua thôi, vốn dĩ hắn cũng muốn có con lâu rồi nhưng mà do hắn lo lắng Sungyeol vất vả nên mới trì hoãn đợi một thời gian nữa cậu có thể trưởng thành hơn một tý..Nhưng mà nếu cậu nói vậy thì hắn cũng không thể không đồng ý nữa.
“Em vui vậy à? Nếu vậy thì được, chúng ta sẽ có con..Chỉ cần em vui…” Myungsoo cười vui vẻ hôn hôn lên tóc Sungyeol để Sungyeol tựa lên vai mình.
Nhưng mà không ngờ rằng Sungyeol lại xô ngã hắn nằm dài ra trên ghế sô fa rồi nhanh chóng leo lên người hắn ngồi đáng yêu nói với hắn.
“Vậy bây giờ chúng ta làm chuyện để có con đi…”
Myungsoo cười gian nhìn Sungyeol, hắn lật ngược cậu để cậu nằm dưới thân hắn, cởi từng cúc áo của cậu ra rồi nói: “Vậy em mau chuẩn bị tinh thần đi… Đêm nay còn rất dài..”
Bởi vì Sungyeol yếu ớt cho nên từ lúc mang thai Sungyeol đã phải hứng chịu những cơn ốm nghén đến khó chịu, từ những cơn ốm nghén đó nên dần Sungyeol đâm ra rất khó chịu… Nhưng mà Myungsoo không vì điều đó mà bực tức hay không nuông chiều Sungyeol nữa, ngược lại hắn càng ngày càng yêu thương cậu hơn… bởi vì hắn biết cậu đã vất vả lắm rồi, mang trong mình một sinh mạng nhỏ bé, còn là cục cưng đáng yêu của hai người nữa thì đó là chuyện không dễ dàng gì.
Hôm nay Myungsoo dẫn Sungyeol đi khám thai định kỳ, họ đã đổi bác sĩ lẫn bệnh viện rất nhiều lần bởi vì Sungyeol cảm thấy khó chịu. Và lần này, bác sĩ và bệnh viện đều là do Sungyeol chọn vài ngày trước đó.
“Hey, Kim Myungsoo… Cậu đến rồi.” Một cô gái tóc vàng có khuôn mặt xinh xắn tiến đến và ôm Myungsoo chào hỏi, từ phong cách có thể thấy người này rõ ràng là con lai.
“Chào cậu, Linda…” Myungsoo cũng thân thiện chào hỏi cô ta bằng cái ôm thắm thiết.
Sungyeol đứng bên ngoài nhìn hai người kia ôm ôm, chào chào thì phát hoả lên, “Myungsoo là người đã có vợ, anh ấy là của tôi, việc gì cô phải ôm ôm như thế?” Trong lòng Sungyeol thầm kêu gào như thế. Còn nữa cô này tên Linda… Có phải bạn gái cũ của Myungsoo hồi hắn học ở Mỹ không? Sungyeol bắt đầu tá hoả nhận ra rằng mình đã tự dẫn chồng mình đến gặp người yêu cũ… Những lần trước phải liên tục đổi bệnh viện là do các bác sĩ và y tá nữ lẫn nam cứ dòm dòm ngó ngò chồng cậu nên cậu mới bực mình mà đổi bệnh viện khám thai, lần này là cậu tự chọn… Híc có phải là sai lầm không?
“À. Giới thiệu với cậu đây là Sungyeol.. là bà xã nhà tớ… Cục cưng đáng yêu của tớ…” Myungsoo cười cười nói hai tay choàng lấy vai Sungyeol thân thiết giới thiệu với người kia.
Cô ả kia dường như vẻ mặt xám xịt lại, mặt đen lại như đít nồi rồi cười nói: “À.. À… Thì ra là mấy hôm trước cậu nhắn tin với tớ hỏi bệnh viện này khoa sản có tốt không? Ra là đưa vợ yêu khám thai à?” Cô ả liếc liếc nhìn Sungyeol với cái bụng to to của cậu nói.
“Lại còn nhắn tin à… Kim Myungsoo anh giải thích sao đây?” Sungyeol bực tức trong lòng thầm nghĩ.
“Ừ..Là vậy đấy.” Myungsoo cười tươi trả lời.
Bất ngờ cô nàng kia nhanh nhảu chen vô giữa hai người rồi ôm lấy cánh tay Myungsoo kéo kéo đi nói.
“Đi… Tớ dẫn cậu và Sungyeol đi đến đó.” Cô ta nhìn liếc qua Sungyeol rồi cười nói “À… Em rất nhớ anh đấy Myunggie à…”
Giọng điệu nhão nhoẹt khiến bao nhiêu máu của Sungyeol đều dồn lên não, cậu bực tức chen qua hai người kia rồi đi thẳng không quay đầu lại, Myungsoo thấy vợ yêu của mình tức giận liền xạm mặt lại đẩy tay cô ả kia ra rồi lạnh lùng nói.
“Linda chuyện của chúng ta qua lâu rồi cô không cần nhớ nữa…”
“Nhưng mà em vẫn nhớ anh… Liệu trong tim anh còn chỗ trống nào cho em..” Cô nàng trơ trẻn kia vẫn mặt dày nói.
“Không còn..” Myungsoo nhanh chóng nói “Trong tim tôi chỉ có LEE SUNGYEOL cô nghe cho rõ đi.”
Myungsoo nghiến răng nói từng lời rồi bỏ đi khiến cô ả mặt dày kia được phen tức tối.
……
Sungyeol bực mình, về nhà là cậu đóng thẳng cửa phòng rồi ngồi trong đó mãi cũng không lú mặt ra, đến khi Myungsoo về thấy vợ mình nằm trong phòng trùm chăn kín mít mới nhẹ nhàng đi tới ôm cả người lẫn chăn vỗ vỗ nói.
“Ây… Yeollie của anh sắp là mama rồi mà còn nhõng nhẽo thế này.”
Sungyeol im lặng không nói gì, bỗng nhiên Myungsoo nghe thấy tiếng thút thít dưới chăn thì mới tá hoả nhận ra rằng Sungyeol đang khóc. Vội lật chăn lên lại nhìn thấy Sungyeol với gương mặt đẫm nước mắt , tay thì xoa xoa cái bụng to kia tủi thân với vẻ mặt CON – À – APPA – CON – KHÔNG – THƯƠNG – MẸ – CON – CHÚNG – TA – NỮA – RỒI.
Myungsoo lau lau nước mắt cho Sungyeol rồi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, em ngoan đừng khóc… Khóc thế không chừng con tưởng anh ăp hiếp em đấy.”
Sungyeol tức giận đẩy đẩy Myungsoo ra nói: “Có phải anh chê em mang thai bụng to xấu xí nên mới đi dang díu với người phụ nữ khác… Oa…Oa.. Con à appa con phản bội mama rồi…”
Myungsoo phì cười rồi nói: “Em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Bệnh viện là do em chọn, hôm trước anh chỉ là điện thoại đến bệnh viện đó hỏi xem cách thức đăng kí như thế nào thì liền gặp lại Linda thôi… Anh chỉ là vì em mới hỏi ở đó có tốt không, em không tin à.. Còn tin nhắn đây này, anh nhắn với cô ta có hai tin thôi.”
Sungyeol ngừng khóc cầm điện thoại lên xem xem rồi ngước mắt hỏi Myungsoo: “Thật à?”
Myungsoo ôm cậu vào lòng nói: “Anh biết em mang thai rất vất vả… Nhưng mà em tin anh đi cho dù có vất vả đến đâu anh đều ở bên cạnh em… Chúng ta đã trãi qua nhiều thử thách mới đến được với nhau, ngay cả ông nội em cuối cùng cũng chấp nhận chúng ta thì em phải nên tin tưởng vào tình yêu của anh… Biết không?”
Sungyeol cảm động gật đầu mà nước mắt lại rơi.
Myungsoo thấy vậy liền hôn lên gương mặt cậu rồi nói: “Đừng khóc… Em thích khóc như vậy xem chừng sau này con chúng ta sinh ra sẽ có khuôn mặt mếu máo đó.”
Sungyeol nghe vậy liền ngừng khóc ôm chặt lấy Myungsoo của cậu.
Myungsoo khẽ thì thầm “Anh biết em rất vất vả nên hãy tin tình yêu của anh có được không”
3) “Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta.”
Sau chín tháng mười ngày mang nặng thì cuối cùng Sungyeol cụng hạ sinh cho Myungsoo một cục cưng trắng trẻo và đáng yêu khỏi chê, cục cưng được đặt tên là Kim Mingsoo sở dĩ đặt tên như vậy là do Sungyeol cảm thấy bảo bối của hai người vừa sinh ra đã có khuôn mặt giống i như Myungsoo nên cậu cũng phải đặt cho nó cái tên giống appa nó.
Khỏi phải nói chủ tịch Lee và Chú Kim vui mừng đến như thế nào, ngày ngày cả hai ông cũng đều giành nhau bế cháu về nhà mình mà suýt mấy lần tranh cãi với nhau. Ngay cả Woohyun – Người cũng đã có với Sunggyu một đứa con trai kháu khỉnh cũng phải nhìn thằng bé Mingsoo con hai người mà ghen tỵ, bởi vì nó có khuôn mặt thật đẹp trai giống Myungsoo mà lại vừa đáng yêu như Sungyeol.
Nhưng mà… chuyện sinh con ra và nuôi con lại là hai chuyện khác nhau, Sungyeol nhiều lần vì Mingsoo bé bỏng quấy khóc thì liền bực tức mà nói rằng.
“Hừ… Kim Mingsoo biết con quậy phá thế này lúc trước mama không sinh con ra sớm vậy đâu… “
Myungsoo chỉ cười cười bồng con trai bế bỏng của hai người lên hôn hôn vào mặt bé rồi nói: “Mama con hư lắm đấy, tại lúc trước không nghe lời papa nên mới vậy.. Bây giờ còn đổ lỗi cho cục cưng nữa nhỉ?”
Sungyeol nghe vậy liền cười cười nói: “Anh nhớ đấy… Sau này không thèm sinh con cho anh nữa…”
“Woah… Nghe mama con nói kìa…. Vậy Mingsoo của chúng ta sẽ không có anh chị em nữa sao?” Myungsoo nhìn Sungyeol rồi cười gian.
“Anh đừng nói bậy trước mặt con…. Cục cưng Mingsoo đừng nghe papa con nói bậy, qua đây mama bế nào.”
Myungsoo phì cười nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt mình, dù cho hắn biết Sungyeol luôn mệt mỏi và hay than vãn chuyện cục cưng quậy phá nhưng hắn biết hơn ai hết Sungyeol rất yêu thương đứa con này.
…..
Năm Mingsoo lên năm tuổi bé được mama và papa bé dẫn đi nhà trẻ, có một lần bé đi nhà trẻ về sau đó vừa vào nhà đã oà oà khóc làm Myungsoo phải dỗ bé cả buổi bé mới nức nở nói.
“Hức..hức… Papa à…Các bạn trong lớp bảo con đáng yêu nên cứ bắt nạt con.. Papa mau mau xin cho con một em bé đi..hức hức..”
Myungsoo ôm cục cưng Mingsoo nhà mình vào lòng rồi vỗ vỗ hỏi: “Mingsoo à, sao con lại muốn có thêm em bé.”
Mingsoo ngây thơ ngước mắt lên nhìn papa bé, gương mặt khi khóc giống i chang mama Sungyeol của bé: “Hức.. Có em bé rồi thì em bé sẽ bảo vệ Mingsoo… Để Mingsoo không còn bị các bạn bắt nạt nữa.”
Myungsoo cười to nói. ” Hahaha.. Kim Mingsoo, nếu có em bé thì con phải bảo vệ em chứ sao lại để em bảo vệ con hả?”
Bé Mingsoo vùng vằng khóc to: “Hu..woah..papa không chịu sinh em bé cho con nữa…”
Myungsoo thấy cục cưng mình khóc to vậy liền dỗ bé mà cười nói: “Được rồi để lát tối papa vào phòng bảo mama con sinh em cho con..”
Sungyeol từ bên ngoài bước vào nghe được cuộc đối thoại của bé Mingsoo và papa liền tức giận mắng: “Kim Myungsoo… Anh dạy con bậy bạ gì thế?”
Myungsoo bế bé đến gần mama bé để Mingsoo hôn lên má mama Sungyeol một cái rồi cười gian nhìn mama bé.
“Em xem Mingsoo của chúng ta muốn có em bé đấy… Em còn không mau đồng ý.. Mingsoo à nói với mama con đi.”
“Hức..hức..hức…mama sinh đi mà … Mingsoo muốn có em bé…nếu mama không sinh em bé cho Mingsoo ngày mai Mingsoo không đi học nữa..”
Bé Mingsoo oà khóc làm Sungyeol không còn cách nào liền liếc papa bé rồi cười nói với bé: :Được rồi..Được rồi… Mingsoo đừng khóc, nếu còn khóc mama sẽ không sinh em bé.”
Mingsoo nghe vậy liền chạy chạy ra ngoài phòng khách reo hò mừng rỡ, còn papa Myungsoo của bé ở trong bếp ôm ôm mama Sungyeol của bé rồi gian tà nói: “Tối nay chúng ta sẽ sinh em bé cho Mingsoo…”
Sungyeol liền lấy cái muỗng mà gõ vào đầu Myungsoo sau đó quay người đi. Myungsoo chỉ cười thật tươi rồi đến ôm Sungyeol từ đằng xa rồi hôn lên má cậu nói.
“Cám ơn em Lee Sungyeol.”
Sungyeol bất ngờ quay sang Myungsoo hỏi: “Cám ơn? Về điều gì?”
Myungsoo lại hôn hôn lên trán cậu rồi dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “Cám ơn em vì đã sinh cho em một cục cưng đáng yêu như vậy…Anh yêu em…”
Sungyeol cười hạnh phúc rồi cũng nhào vào lòng Myungsoo rồi mãn nguyện nói: “Cục cưng chính là kết tinh tình yêu của chúng ta… Em rất hạnh phúc vì có con và anh bên cạnh em… Kim Myungsoo.”