Chap 1O
Chung Nhân cắn mút nhè nhẹ hai núm vú nhỏ xinh của Lộc Hàm, bên dưới mấy ngón tay đã đy vào khuếch trương. Lộc Hàm khẽ oằn người khoái cảm, hiện tại cậu thân thể không có cái gì che đậy, càng làm lộ rõ cái bụng đã hơn ba tháng của mình, nếu mặc quần áo cũng thấy không to lắm, cũng may vì Chung Nhân trên giường ngoài chuyện làm tình, cái gì cũng không tập trung, nếu không sẽ phát hiện điểm bất thường. Chung Nhân đưa phân thân vào trong ba ngón tay cũng không thèm rút ra, cậu vẫn uất ức chuyện Lộc Hàm nói đã từng nuốt thứ to hơn cậu, nên hôm nay nghĩ ra trò này. Lộc Hàm cảm thấy có điểm lạ, bên dưới hạ thể bị kéo căng ra, cảm nhận được rõ ràng mấy ngón tay cùng phân thân đang chuyển động cùng một lúc.
– Hảo, Lộc Hàm, quả thực có thể một lúc hai cái thật sao? Rất tuyệt.
– A, em đau.
Lộc Hàm nhíu mày, hai tay bấu vào lưng Chung Nhân để lại những hình bán nguyệt, cậu không phải đau ở hạ thể, mà là đau bụng, bảo bối hình như khó chịu rồi. Chung Nhân vội vã rút ra, nhìn thấy Lộc Hàm cuộn thành một đoàn, đau đến cắn môi trắng bệch cậu sợ muốn chết, nuốt khan một cái, tay chân luýnh quýnh đến dư thừa.
– Lộc Hàm, sao vậy, anh xin lỗi, em không sao chứ, em ổn không?
– Em đau …ưm …
– Hay đy bệnh viện? Đy bệnh viện, phải, nhanh đy bệnh viện.
– Không cần …không đy bệnh viện. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, một chút sẽ khỏe, không đy bệnh viện, không cần đy.
– Hảo, không đy bệnh viện, em uống một chút nước ấm thử xem.
Chung Nhân mặc vội bộ đồ, xuống bếp rót một chút nước ấm mang lên, Lộc Hàm uống xong cố ngồi dậy để Chung Nhân mặc đồ giúp mình, rồi lại nằm cuộn một đoàn, bụng cứ âm ỉ đau, mồ hôi ướt lưng áo. Chung Nhân cả đêm không ngủ, cứ xoay trở chăm sóc cho người kia, cũng tại cậu Lộc Hàm mới đau như vậy, chắc chỗ đó đã bị thương rồi, nên ngại không đến bệnh viện, cậu phải làm sao a ~
Sáng hôm sau, Chung Nhân trầy trật cả buổi dưới bếp mới nấu được nồi cháo, pha thêm một ly sữa mang lên, đút Lộc Hàm ăn hết rồi mới an tâm đy làm. Chờ Chung Nhân rời đy, Lộc Hàm mới đy bác sỹ, tuy hiện tại bụng đã không còn đau nhưng cậu vẫn vô cùng sợ, từ lúc có thai, bảo bối rất hiểu chuyện, không hành cậu ốm nghén nhiều, cũng không làm cậu đau, nên tối hôm qua đau như vậy, cậu rất sợ, sợ mất bảo bối này.
– Bác sỹ, dạo trước rất ổn, nhưng hiện tại, quan hệ bụng lại rất đau, đứa nhỏ vẫn ổn chứ?
– Có lẽ từ tháng này trở đy cậu nên cử quan hệ, vì cơ thể nam nhân mang thai rất khác biệt, rất dễ sẩy thai.
Lộc Hàm gật gật mái đầu, trở về nhà ngồi thất thần trên sô pha, đôi khi suy nghĩ rằng nói hết cho Chung Nhân biết, đôi khi cậu lại muốn giấu thật kỹ, rối loạn, Lộc Hàm một tay bấu chặt gấu áo, một tay xoa xoa cái bụng tròn, không biết phải làm sao.
Trưa, Chung Nhân từ công ty lái xe một vòng mua canh sâm bồi bổ cho Lộc Hàm rồi mang về nhà, thấy người kia ngồi ngốc trên sô pha chợt lo lắng.
– Em chưa khỏe, đừng ngồi nhiều như vậy, về phòng nghỉ, anh mang canh lên cho em uống.
Lộc Hàm ngồi trên giường, ngoan ngoãn uống hết bát canh, sau đó suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Chung Nhân.
– Chung Nhân, nếu anh bao dưỡng một người nhưng không thể cùng người đó làm tình thỳ sao?
– Ưm …không thể làm tình thỳ bao dưỡng làm gì? Mà sao em lại hỏi chuyện đó, mau nghỉ ngơi đy. Chiều anh sẽ cố về sớm.
Chung Nhân kéo chăn đắp ngay ngắn cho Lộc Hàm, sao đó rời đy, thực chất cậu chỉ trả lời theo lẽ thường tình, cũng không nghĩ Lộc Hàm có ý hỏi tới quan hệ của hai người, bởi từ lâu, cậu đã quên mất Lộc Hàm và mình có quan hệ chủ tài và trai bao, trong tâm can cậu, Lộc Hàm chính là người yêu tuyệt vời nhất.
Lộc Hàm cũng không buồn, đáp án này cậu vốn đã biết trước, hiện tại vì bảo bối, cậu không thể cùng Chung Nhân làm tình, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Cậu đưa ánh mắt buồn nhìn quanh căn hộ, sau đó kéo vali rời đy, bắt một chuyến tàu ra đảo, cậu vô luận không có cách nào ở cạnh Chung Nhân nữa, bởi nếu bướng bỉnh ở lại, hoặc bị chán ghét mà bỏ rơi, hoặc bị phát hiện và bị Chung Nhân kinh bỉ, bắt cậu bỏ bảp bối đy. Bởi cậu hiển, bản thân cơ bản giống như quái vật, còn là kẻ ti tiện, một chút cũng không xứng để mang giọt máu của Kim gia trong mình.
Nếu nói về giận đến phát điên, hiện tại có thể lấy Chung Nhân ra làm ví dụ, cậu cố kìm nén cảm xúc, mở cửa vọt ra ngoài, lái xe một mạch đến khu trọ ổ chuột ọp ẹp ngày trước cậu có đưa Lộc Hàm về lấy ít vật dụng cá nhân, mong là tìm được. Lúc chiều về đến nhà, hoàn toàn không tìm thấy sự hiện diện của người kia, nghĩ cũng không nghĩ được người kia bỏ đy vì lý do gì, giận cậu làm đau, hay vì có nơi khác tốt hơn cậu? Bước trên hành lang động nước, bà chủ trọ lê dép loẹt quẹt trên sàn bẩn, tra ổ khóa mở cửa cho Chung Nhân rồi đy khuất. Chung Nhân bất lực nhìn căn phòng cũ nát bám bụi, Lộc Hàm không có về đây, cậu tiến vào phòng ngủ, thấy trên tường treo rất nhiều ảnh của chính mình lúc còn học cao trung, quái lạ, Lộc Hàm đã biết cậu từ rất lâu sao? Tìm tòi một lúc trên chiếc bàn gỗ cạnh giường, thấy một quyển sách khoa học cũ mèm, nhưng rõ ràng tên đề trên quyển sách là cậu, là sách của cậu, mấy cái chỗ hoa thị này, lúc xưa cậu hay làm để đánh dấu phần quan trọng, không lầm. Cuối quyển sách có để một dòng chữ nhỏ, đã phai màu không nhìn rõ chữ, chỉ nhìn được mấy chữ Lộc … yêu Kim Chung ..
, có lẽ, ngày xưa Lộc Hàm thích mình.
Lướt tay trên điện thoại, cậu gọi cho thư ký riêng.
– Tìm Lộc Hàm cho tôi, bằng mọi giá.
End chap.
Share this:
Twitter
Facebook
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…