Thiên hạ – Nghiệt duyên
Đây là một 1shot hay coi đây là đoản văn cũng được. Mình viết cái này vào hôm sinh nhật mình (2506) sau khi nghe bài Thiên hạ. Lúc mình viết xong nõ cũng khá muộn rồi nên không có hứng ngồi edit, nếu bạn đọc mà thấy chỗ nào còn sai sót thì chỉ lỗi để mình sửa nha
Năm xưa y và hắn cùng lớn lên, cùng đứng nơi đào hoa cốc lập thệ kết nghĩa huynh đệ. Loạn lạc đã đưa y và hắn đến hai nơi khác nhau.
Hắn được võ lâm minh chủ nhận làm nghĩa tử, truyền thụ võ công.
Y trôi dạt đến nơi rừng thiêng nước độc, thay đổi chính mình cũng để bảo vệ chính mình.
Hắn dần trở thành vị đại hiệp được người ngươi ca tụng.
Y hóa thành đại ma đầu của võ lâm.
Còn nhớ khi xưa hắn đã từng nói: “ Huynh nhất định sẽ trở nên thật tài giỏi để đệ luôn được bảo vệ”
Y chỉ lặng lẽ cất giọng: “ Ta cả đời không mong lập nên công trạng gì, chỉ mong có thể sống mãi bên huynh”
Hắn lại cười: “Tiểu đệ ngốc, đệ vốn có tài, sẽ là một cái quan trọng với bá tánh”
Y bình thản nhìn hắn: “ Ta chỉ muốn là một người bình thường, sống dủ ăn đủ mặc. Ta không quan tâm đến thiên hạ, cái ta quan tâm chỉ có mình huynh”
Hắn ôm y vào lòng thủ thỉ: “ Đệ là người quan trọng nhất đời ta. Dù sau này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ”
“ Nếu sau này đệ không còn là đệ, đệ độc ác, lãnh khốc vô tình liệu huynh có còn bên đệ? ” Y ngước lên hỏi hắn
Hắn lại càng ôm y chặt hơn: “ Đông Hải ta hứa với đệ, dù sau này đệ có trở nên thế nào ta cũng vẫn luôn coi đệ là tiểu Hách Tại, tiểu Hách Tại duy nhất của ta”
Đoạn hồi ức về một quá khứ có hai hài tử bơ vơ không người thân, lay lắt sống qua ngày. Tưởng như đó chỉ là lời nói khi phẫn uất của tiểu đệ đệ khả ái, nào có ai ngờ tiểu đệ đệ ấy thật sự đã trở nên lãnh khốc vô tình, giết người không ghê tay. Cũng bởi hoàn cảnh hay do bản tính thật sự của con người.
“ Hôm nay ta nhận ngươi làm nghĩa tử. Cũng chính là từ nay ngươi sẽ trừ gian diệt ác, bảo vệ bá tánh võ lâm. Ngươi có chịu không?” Lão minh chủ võ lâm đứng trước hắn nói mấy lời.
Hắn, hắn căm hận ma giáo đã cướp đi đệ đệ duy nhất của hắn. Hắn căm hận chính mình giữa cơn loạn lạc đã không thể giữ được tiểu đệ đệ.
Xòe bàn tay thô sáp, hắn cứa một đường vào lòng bàn tay ấy. Máu cứ từng giọt, từng giọt chảy xuống thau đồng “ Ta Lý Đông Hải thề rằng cả đời sẽ trừ gian diệt bạo, dùng tấm thân này để lập lại công lý.” Và cả trong lòng hắn cũng nhủ thầm, hắn sẽ còn cả báo thù cho đệ đệ của mình.
Chuyện xảy ra một năm trước, ai mà biết được nạn dịch tràn đến thôn nhỏ nơi hắn cũng y sống. Hết nạn dịch lại đến nạn đói, người người kéo đến, cướp bóc hoành hành. Trong một đêm, hắn cùng y đang yên giấc đột nhiên có tiếng hô cháy lớn, hắn và y chẳng kịp lấy gì, chỉ mong chạy thoát khỏi đám cháy. Hàng trăm người đổ ra đường lớn khiến hắn và y lạc mất nhau. Sau đó hắn đến được đây, được minh chủ nhận làm nghĩa tử. Còn tiểu đệ Hách Tại thì mất tung tích. Trong thâm tâm hắn nghĩ rằng tiểu đệ đã không còn, đã nhiều lần nghĩa phụ cử người đi tìm nhưng vẫn biệt tăm. Năm này qua năm khác, cuối cùng hắn đã chịu thua số phận. Hắn trở lại đào hoa cốc năm nào, tìm đến nơi năm xưa hắn và y đã khắc tên nhau lên đá. Hắn vẫn thấy được dòng chữ nho nhỏ “ Lý Đông Hải, Lý Hách Tại” chữ vẫn còn đây vậy mà người nay chốn nào.
10 năm sau, hắn 24 tuổi, nổi danh thiên hạ, được coi như kỳ tài hiếm thấy. Đại ma đầu lúc ấy từng bị hắn đánh đến trọng thương.
Lại thêm một năm, nghĩa phụ hắn bị tân giáo chủ ma giáo đánh đến thổ huyết, tê tâm liệt phế, không bao lâu sau thì qua đời. Hắn dễ dàng giành được vị trí minh chủ. Cùng lúc ấy, tiểu sư muội chạy đến cầu xin hắn hãy cứu lấy phu quân nàng, hắn cũng là do ma giáo sát hại. Khi hắn đến, người đã không thể cứu được nữa, nàng lại nắm lấy tay hắn cầu xin trả thù giúp.
Hắn đối với nàng khi xưa có đôi chút tình cảm, khi chứng kiến nàng khóc lóc van xin, hắn đã động lòng, còn hứa sẽ tháy kẻ dưới đất kia chăm sóc nàng và lũ con nhỏ.
Tháng sau, đứa con cả của nàng đột nhiên trúng độc mà chết. Khi hắn vào xem tình hình bất chợt có một mũi tên bay vào, mục đích không phải bắn hắn.
“ Lời thề của ngươi khi xưa đã không còn. Vậy cũng đừng trách ta độc ác. Nhắn với nàng ta, ta sẽ khiến cho cuộc sống của nàng trở thành địa ngục trần gian, sống không bằng chết. Ta sẽ cho nàng mỗi tháng nhận một đám tang của người thân.
Ân Hách”
Hắn nhận được thư lại càng thêm bảo vệ nàng cùng tiểu hài tử gắt gao. Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được nử tử của nàng. Giờ nàng chỉ còn duy nhất một hài tử còn chưa biết đến thể giới bên ngoài. Nếu đến hài tử kia cũng để mất thì khẳng định là nàng cũng khó qua khỏi. Hắn lại thêm bao bọc bảo vệ nàng. Đồng thời cũng gửi thư thách đấu đến giáo chủ ma giáo.
Sớm, hắn nhận lại thư. Giáo chủ ma giáo hẹn hắn trên đỉnh Tử Hàn ngày thất tịch.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn để lại nữ nhân kia dưới chân núi cùng các tráng sĩ võ lâm, một mình lên đỉnh núi, hẹn với họ sau 3 nén hương nếu hắn chưa xuống thì họ hãy xông lên.
Khi hắn lên tới nơi, Ân Hách đã đợi hắn từ lâu.
Y cười thật mê mị với hắn, khoe ra hàm răng trắng bóng sau bờ môi đỏ lên vì lạnh.
“Ta đợi ngươi đã lâu. Có vẻ ngươi còn nhiều vường bận”
“Đa tạ giáo chủ đã chiếu cố. Là tại hạ có lỗi.” Lời nói của hắn có phần khinh bạc y
Y vẫn mỉm cười: “Đúng là ngươi có lỗi. Ta không biết ngươi có bao nhiêu lỗi lầm với người khác nhưng với ta, ngươi đã mặc một lỗi lầm lớn lắm”
Hắn nhếch mép: “Nếu đã làm lỡ thời gian của giáo chủ vậy …bắt đầu đi” Hắn vụng chuôi kiếm lên không, bắt lấy nó, hướng mũi kiếm về phía y.
“Chuyện ngươi nợ ta đâu phải chỉ là vậy. Chuyện đó còn lớn hơn thế, ngươi đã đánh mất của ta biết bao công sức và thời gian. Nếu biết trước như vậy, phải chăng giờ đây ta đã yên bề gia thất, không phải cô độc trên giang hồ hiểm ác này.” Y nói có phần tiếc nuối lại càng khiến hắn khinh rẻ.
Chỉ một mình y đã đảo lộn hết giang hồ, nếu để y tìm được người giúp từ sau, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ loạn lạc,điên đảo sao.
“Ta biết ngươi hẹn với quần thể võ lâm dưới chân núi, sau 3 nén nhanh hãy lên. Nhân cơ hội này, ta kể ngươi nghe một câu chuyện được không? Ta hứa, chuyện chỉ kéo dài cùng lắm là 2 nén nhanh, hơn nữa ta cũng không thể hại đến ngươi. Ngươi có muốn nghe không?”
Hắn không nói gì, yên lặng quan sát y.
“Khi ta còn nhỏ, gia đình ta cũng thuộc vào danh gia. Do hoàn cảnh, cả nhà ta bị chu di, chỉ có mình ta may mắn thoát nạn. Ta được con trai lớn của lão quản gia đưa đi trốn. Chúng ta đến một nơi xa với kinh thành, từng bước bắt đầu lại cuộc sống, một cuộc sống chỉ có hai chúng ta.
Cũng từ đó, ta căm ghét cái gì gọi là chính đạo, rốt cục bọn chúng chỉ là một lũ bù nhìn. Khi cha ta vẫn còn, ông luôn đối xửa thật tốt với đám võ lâm, vậy mà khi chúng ta khốn cùng, bọn chúng tránh xa chúng ta, quay lưng lại với chúng ta. Lúc đó, với ta chính đạo hay tà giáo không còn quan trọng, chỉ cần ta và hắn sống tốt là được.
Tại thôn nhỏ, chúng ta cố gắng làm lụng sống qua ngày. Ta làm giúp việc cho con trai phú hộ gia, còn hắn ngày ngày làm phu xe cho họ. Không kiếm được nhiều tiền của nhưng đủ ăn. Nhiều khi rảnh rỗi, hắn sẽ kéo ta đến đào hoa cốc, một nới hoa đào nở quanh năm mà không ai trong thôn biết đến.
Tại nơi ấy, ta cùng hắn nõi những câu chuyện không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Nhưng có một điều ta biết đó là ta thật sự rất hạnh phúc khi được ở bên hắn. Và ta nghĩ hắn cũng vậy. Hắn thường nói sẽ bảo vệ ta cả đời, cả đời này chỉ cần có ta, ta là quan trọng nhất với hắn. Ta luôn cảm thấy thật vui khi được nghe những lời ấy, mặc cho là giả dối hay chân thật.
Thế rồi một ngày, trong cơn loạn ta và hắn lạc mất nhau. Ta sợ lắm. ta chạy đến đào hoa cốc đợi, ta cữ nghĩ hắn sẽ đến tìm ta. Một ngày rồi 2 ngày, 1 năm rồi 2 năm, ta vẫn ở dó chờ đợi. đến một năm, tuyết phủ trắng cả ao cốc, ta không thấy cánh hoa đào nữa. Lúc đó ta đã mất lòng tin, ta cho rằng hắn đã không còn cần ta, bỏ ta ở lại. Ta dùng lửa đốt hết cả ao cốc, lửa nóng làm tuyết tan, lộ ra những gốc đào xù xì cả trăm tuổi. Ta nhìn nơi ấy lần cuỗi sau đó quyết định ra đi.
Ta lên núi, chẳng may gặp phải sơn tặc, may mắn gặp được cao nhân giúp đỡ. Cũng từ đó ta biết võ công. 5 năm sau, ông ấy đuổi ta đi. Ta lại gặp phải ma giáo. Lần này, ta khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục. Ta cũng gia nhập ma giáo từ đó. Từng chút cố gắng để lên tới vị trí phó giáo chủ.
Quyền lực trong tay, ta cho người đi tìm hắn. Nếu nói là hận cũng không phải, nói là yêu cũng không phải. Một thòi gian sau, ta tìm được hắn. Hắn đã là người chính đạo, là vị đại hiệp nổi danh thiên hạ. Ta vẫn thường từ xa quan sát hắn. Và ta nhận ra rằng hắn và tình cảm dành cho ta đã thay đổi. Hắn thương yêu một nữ nhân khác.
Ta…ta căm hận nàng ta. Tại sao nàng có được tình cảm mà ta luôn mong muốn nhưng lại không biết tận hưởng. Đôi khi ta muốn đứng trước hắn, nói rằng ta vẫn còn sống, nói với hắn từ bỏ tất cả, chúng ta lại về như cũ, nhưng rồi ta lại sợ. Ta sợ hắn ghê tởm ta, ta sợ hắn sẽ truy giết ta, bàn tay ta dính máu quá nhiều để được như hôm nay.
Một năm trước, tiền giáo chủ ma giáo bị ngươi đánh trọng thương, ta nhân cơ hội đó giết chết hắn, đường đường chính chính lên tân giáo chủ. Để lấy lòng toàn thể chúng giáo, ta đã giết chết tiền minh chủ. Sau đó toàn bộ giáo phải không có kẻ nào dám khinh thường ta. Bọn chúng một lòng e sợ ta.
Ta lại quay về quan sát hắn từ xa. Một lần có kẻ đã thấy ta nên ta buộc phải xuống tay với hắn trước khi hắn nói ra bí mật. Dần dần ta mới biết hắn là trượng phu của nữ nhân nọ. Ta lại thấy nàng trở về bên hắn, huynh của ta. Không bao lâu ta dùng kịch độc hại chết hài tử của nàng và sau đó là nữ tử.
Có thể ngươi nghe điều này thật đáng kinh tởm so với đức hạnh cao ngât của ngươi. Nhưng ngươi có biết rằng sự im lặng của ngươi bây giờ với ta còn đáng sợ hơn không?
Ngày ấy ta đốt đào hoa cốc vì nghĩ ngươi đã rời xa ta mãi mãi. Giờ đây chúng ta lại đứng trên đỉnh Tử Hàn. Ngươi có biết bên dưới kia là đào hoa cốc năm xưa không?
Lý Đông Hải, huynh. Ta đã nghĩ rằng cả đời này không thể gọi huynh như vậy nữa.”
Hắn bị chấn động. Người đệ đệ năm xưa đang đứng trước mắt hắn sao? Hay đó chỉ là một chiêu làm hắn mất tập trung và sau đó y sẽ giết chết hắn. NẾu hắn chết cũng không sao nhưng để y lại thì thật là gây họa cho dân chúng.
Hắn ngước lên nhìn thật kỹ khuôn mặt y, trông y không giống với tiểu đệ Hách Tại chút nào. Hách Tại có thể lạnh lùng nhưng sao có thể trở nên lãnh khốc vô tình đến vậy. Hắn tự cười chính mình.
“ Coi như ngươi biết rõ về ta. Thế nhưng ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu. Cầm kiếm lên đi, chúng ta sẽ đấu phân cao thấp”
Y lắc đầu “ Ta đã nói sẽ không thể giết hay khiến ngươi bị thương. Nếu ngươi muốn, ta sẽ đỡ của ngươi 3 chiều. sau 3 chiều này, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”
“HẢO” Hắn nói lớn.
Hắn không quan tâm mình là đại hiệp hay gì nữa, hắn chỉ tâm niệm trước mắt mình đây chính là đại ma đầu cần tiêu diệt, Và cũng có thể chính Hách Tại cũng đã bị y giết. Nếu không sao y có thể biết được câu chuyện đó.
Hắn không hề mở miệng, mọi thứ đều là suy nghĩ.
3 nhát kiếm. Hắn dùng kiếm của mình chém lên y 3 nhát kiến. Một nhát và tay, một vào chân và nhát cuỗi cùng là vào lưng.
“Giữa ta và ngươi coi như trả hết ân oán” Y oán hận nhìn hắn.
Đây là huynh mà y luôn yêu thương sao? Đây là người y ngày đêm mong nhớ sao? Không, đây không phải. Hắn không còn là hắn nữa rồi. Hắn thay đổi rồi. Hắn không còn bảo vệ cho y nữa rồi.
Y đau đớn nhìn người trước mắt. Là do y trở nên độc ác hay do hắn đã thay đổi đây. Y muốn thét lên thật lớn, muốn để hắn biết sự thật. Lòng tự tôn của y liệu có thể chùn? Không, y không làm được, dù cho kia có là vị huynh mà y luôn kính trọng.
Y ném lại hắn một mảnh ngọc bôi. Trên kiếm của hắn cũng có một mảnh ngọc như vậy.
“Ta trả lại cho ngươi tự do. Chúng ta coi như chưa từng quen nhau.”
Y lén quay đi, lau đi giọt lệ tràn trên khóe mắt.
Cả hai lao vào nhau. Tiếng kiếm vang lên tràn ngập không gian. Cả hai tách ra rồi lại nhập vào. Hắn luôn tấn công đến, còn y chỉ phòng thủ. Y không đánh hắn, y dể chính hắn đâm mình, từng nhát từng nhát.
Máu y loang lổ khắp trên y phục, chảy cả xuống nên tuyết trắng. Y gục ngã.
“Tại sao không đỡ?” Hắn rút kiếm ra khỏi y
“ Ta sẽ không khiến ngươi bị thương, cũng giống như khi xưa ngưới bảo vệ ta” Y thều thào
“Ngươi đừng lừa ta. Hách Tại không phải ngươi.”
Y rơm rớm lệ quang “Đông Hải huynh, huynh thật sự không cần đệ nữa sao? Ta đã nói câu ấy khi ngươi vừa cứu ta nhưng đã định bỏ rơi ta”
“Ngươi từng nói “ Huynh nhất định sẽ trở nên thật tài giỏi để đệ luôn được bảo vệ” ngươi còn nhớ không?”
“Ngươi đã từng hứa với ta “Dù sao này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ” ngươi nhớ không?”
“Đông Hải đừng bao giờ bỏ lại ta được không? Ngươi đã đáp ứng ta rồi lại bỏ ta đi.”
“Đông Hải huynh….” Y thổ huyết một ngụm lớn. Ánh mắt y dại đi, không còn ánh lên tia đáng sợ, mà là ánh mắt của một hài tử đáng thương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Hắn ôm y vào lòng thủ thỉ: “ Đệ là người quan trọng nhất đời ta. Dù sau này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ”
“ Nếu sau này đệ không còn là đệ, đệ độc ác, lãnh khốc vô tình liệu huynh có còn bên đệ? ” Y ngước lên hỏi hắn
Hắn lại càng ôm y chặt hơn: “ Đông Hải ta hứa với đệ, dù sau này đệ có trở nên thế nào ta cũng vẫn luôn coi đệ là tiểu Hách Tại, tiểu Hách Tại duy nhất của ta””
Đoạn hồi ức tưởng như đã đóng băng lại hiện về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“KENG” Kiếm trên tay hắn rơi xuống đập lên đá tạo ra tiếng động lớn.
“LÀ HÁCH TẠI… là đệ phải không?”
“ Đúng là đệ rồi. Hách Tại…. ta ta xin lỗi….”
Hắn chạy đến ôm lấy y.
“Đông Hải huynh, có thể ôm ta chặt nữa không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa lúc ấy toàn võ lâm kéo lên đông nghịt. Trước mắt mọi người là hình ảnh minh chủ võ lâm tài năng đang ôm lấy giáo chủ ma giáo, máu văng khắp tứ phía, nổi bật trên nền tuyết trắng.
“Minh chủ ngài đang…..” Một vị trưởng bối hốt hoảng
Ngay lập tức, một kim châm có độc đam thẳng vào thái dương trưởng bối nọ.
“Buông ta ra” Y lạnh lùng ra lệnh. Mặc cho y nói, hắn vẫn không buông “Ngươi thật sự muốn giết ta đến vậy sao? Buông ra” Y dùng chút sức lực nhỏ nhoi thụi vào bụng hắn khiến hắn lơi lỏng y ra.
Y dùng khinh công bay lên một mỏm núi.
“Minh chủ võ lâm, đa tạ ngươi đã giúp ta mang đống súc sinh ăn cháo đá bát này lên đây cho ta. Thù của nhiều năm trước, tuy đã lâu, ta lại càng phải trả.”
“Hách Tại đừng làm vậy….” Hắn vội thốt lên ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi
Một thanh kiếm cắm phập vào ngực y.
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!” Hắn lại thét lớn, vội chạy đến gần y.
“ Đừng lại gần đây… Đông Hải,… ta có còn là tiểu đệ quan trọng nhất với ngươi nữa không?” Lệ quang rơi dài trên má y, khóe môi còn có máu đỏ chảy
“Có, ngươi sẽ mãi là tiểu đệ đệ khả ái của ta, Hách Tại” một giọt lệ đã vô thúc chảy, rơi xuống đất.
“Giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu” y nuốt nước mắt “Có thể vì ta mà trả thù tất cả bọn chúng cho ta không?”
“Điều ấy ta không thể làm được”
“Vĩnh biệt….”
Nói rồi y dùng tử ngân từ tay áo tạo ra một luồng khói “Tất cả các ngươi đã tiếp xúc với loại độc này hoàn toàn không có cơ hội giải dược. Không đầy bảy bảy bốn chín ngày nữa tất cả các ngươi sẽ tự thôi rữa. Có trách thì cũng là do các ngươi thôi, mười mấy năm về trước, chính các ngươi đã giương mắt nhìn cả gia tộc họ Lý ở kinh thành bị chu diệt. Có thù nhất định ta sẽ báo, có ơn nhất định ta sẽ trả.”
Y ném một chiếc lọ nhỏ về phía Đông Hải “Đây là giải dược, tùy huynh giải quyết”
Y nói rồi thả mình rơi xuống vực. Hắn chạy đến nhưng đã không còn kịp nữa.
“HÁCH TẠI !!!!!!!!!………….”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Minh chủ, giải dược trong tay ngài…” một giọng nói vang lên ngắt đi suy nghĩ của hắn
“ Giải dược ư? Các ngươi không phải đã nghe Giáo chủ nói rồi sao? Tất cả các ngươi đều đáng chết.”
Hắn dùng xong giải dược rồi vứt lọ xuống khe núi nơi Hách Tại vừa rơi xuống.
“ Hách Tại à, ta xin lỗi. Ta lại để đệ lạc mất rồi.”
Hắn dùng nội lực phi thân xuống vách núi.
Từ đó về sau, không ai còn thấy vị minh chủ võ lâm kì tài trên giang hồ.
Có lời đồn về một ao cốc thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn hát. Có thể bài hát ấy là về đoạn ái tình không nên có.
Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh
Gặp được ngươi tựa như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông
Giấc mộng này ta vương vấn si mê.
Chẳng cần phải vương hầu quyền quý
Chẳng quản thiên thu vạn thế
Chỉ mong ái tình này được hóa giải
Giữa vạn trượng hồng trần hỗn loạn không hồi kết
Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu
Tựa như dòng lưu thủy hiền hòa
Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu
Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba
Phiền não bạc đầu nào giữ được tinh hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa
Đổi lấy nụ cười tựa xuân hoa
Để suất đời này không vướng bận
Lòng không hờn trách, ái hận cất bước theo ngươi
Thiên địa bao la đường tình vô biên
Chỉ vì ngươi mà không màng thiên hạ.
Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh
Gặp được ngươi tựa như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông
Giấc mộng này ta si mê mất rồi.
Thiên hạ – Trương kiệt