Xem Nhiều 5/2023 #️ Tình Yêu Sôi Trào I # Top 10 Trend | Ieecvn.com

Xem Nhiều 5/2023 # Tình Yêu Sôi Trào I # Top 10 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Tình Yêu Sôi Trào I mới nhất trên website Ieecvn.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Tác giả Đồ tư Tus

Edit: Hae JJ ( HaeloveJJ)

Xin đừng mang ” ” ra khỏi wordpress của Hae! Và xin đừng chuyển ver sang couple khác!!!

Chương 1

Hôm nay đây là lần thứ mười Kim Jaejoong bị xin nhờ giúp đỡ đi lấy cà phê, Kim Jaejoong cười khổ đồng ý, bưng tách đối phương lên, đi đến nơi rất xa văn phòng làm việc, gian trà nước nằm ở bên cạnh lối thoát hiểm.

Xé mở gói cà phê hòa tan, cẩn thận mà trút vào trong tách, đi đến máy nước uống bên cạnh, chờ máy đem nước nóng đổ đầy vào.

“A lô, là tôi.”

” Ừ, xảy ra chút phiền toái, cái ả Seo Na kia lấy chuyện mang thai uy hiếp tổng giám đốc, đúng vậy, cô ta thật đúng là làm được.”

Ậy? Đây hình như là thanh âm của trợ lý tổng giám đốc Hwang Kweol.

Kim Jaejoong không tự giác mà len lén từ khe cửa nhìn qua, thấy Hwang Kweol đứng ở trong hành lang, cầm một cái di động gọi điện thoại, trên mặt mang tươi cười trào phúng.

” Đúng, tổng giám đốc nói huyng ấy không cần đứa bé này, lát nữa tôi sẽ mang cô ta qua đó, cậu sắp xếp một lát phẫu thuật đi.”

” Không có biện pháp, cậu cũng biết Yunho hyung ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp hyung ấy mà.”

Cái gì? Bọn họ vậy mà đối với một sinh mệnh nhắm mắt làm ngơ, còn không chút tình cảm nào lập kế hoạch trước, làm sao đem sinh mệnh kia bóp chết.

Càng quá đáng hơn là tổng giám đốc, tự mình chẳng những không đích thân chịu trách nhiệm, ngược lại để thủ hạ mình ra mặt làm.

Một đám người không có nhân tính!

Kim Jaejoong tức giận mà đem thìa ném vào tách, lấy nước sôi, rất nhanh quấy lên, hoàn toàn không có chú ý tới người đàn ông cúp điện thoại lặng lẽ vào đây.

” Này, cậu là ai? Đến đây lúc nào?” Phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng, làm tay Kim Jaejoong run lên.

“Nói với cậu đấy, cậu có nghe được cái gì không nên nghe hay không?” Hwang Kweol không kiên nhẫn mà tiếp tục hỏi tới.

” Hả? Không có không có. Tôi, tôi vừa mới đến.” Kim Jaejoong cẩn thận mà nói dối, cảm xúc lòng đầy căm phẫn trước đó hoàn toàn biến mất không thấy, trong lòng chỉ ngóng trông người đàn ông này sẽ không vạch trần cậu.

Hwang Kweol không nói chuyện, lẳng lặng quan sát trong chốc lát, sau đó không sao cả nhún nhún vai, “Không có là tốt rồi, chúng tôi nếu như nghe được lời đồn đãi gì, hừ!”

Đưa tay túm thẻ nhân viên trước ngực Kim Jaejoong lên, tinh tế ngắm nghía, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

” Bộ kế hoạch Kim Jaejoong đúng không.” Hwang Kweol buông thẻ công tác ra, nhìn thẳng cậu trai đang phát run, “Trông nom tốt miệng của cậu, nếu không chớ trách chúng tôi không khách khí.”

Không nói thêm nữa, Hwang Kweol xoay người đi ra gian trà nước.

Kim Jaejoong kinh hồn bạt vía mà nhìn bóng lưng đối phương, mãi đến khi biến mất không thấy, trong lòng chậm rãi tiêu hóa những lời nói uy hiếp kia.

Ài, quả thật là thằng khốn lạnh lùng.

” Jaejoong cậu sao giờ mới trở về.” Đồng nghiệp đoạt lấy tách cà phê trong tay Kim Jaejoong, ngay cả câu cám ơn cũng không có, ngược lại còn oán trách.

” Ngại quá, có một số việc làm chậm rồi.” Kim Jaejoong thật có lỗi cười cười.

Ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, Kim Jaejoong còn có chút hồi thần không được, không nghĩ tới cậu cũng có một ngày bị uy hiếp, cái loại cảnh tượng này giống như chỉ có ở trên TV mới có thể thấy thôi mà.

Quơ quơ đầu, Kim Jaejoong muốn đem chuyện này cũng quên mất, thế nhưng lại nhịn không được vì người phụ nữ chưa từng gặp mặt ấy lo nghĩ.

Một cô gái mất đi cốt nhục của mình, nhất định sẽ rất đau lòng, hơn nữa hung thủ là người mình yêu, sẽ càng thêm đau khổ tột cùng.

Không nghĩ tới vị tổng giám đốc này thủ đoạn độc ác như vậy, đối với đồ không cần nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

” Jaejoong, nghĩ cái gì đấy.” Đồng nghiệp bên cạnh vỗ cậu một cái, “Đừng bởi vì cậu lề mề, mà để toàn bộ mọi người trong tổ chúng ta tăng ca theo nha.”

” Ừ, tôi sẽ mau chóng hoàn thành.” Kim Jaejoong gật gật đầu, mở tài liệu phải xử lý trong tay ra, toàn thể xác và tinh thần tập trung vào.

Năm giờ rưỡi chiều, đồng nghiệp lục tục mà tan tầm, thế nhưng công việc của Kim Jaejoong mới hoàn thành một phần ba mà thôi, nói cái gì cũng phải làm thêm giờ rồi.

Văn phòng rất nhanh liền còn lại một mình Kim Jaejoong, tất cả cao ốc công ty cũng từ từ an tĩnh lại, chỉ có đồng hồ tích tắc mà thôi.

Chịu đựng đói khát trong bụng, Kim Jaejoong uể oải xoa bóp bả vai, nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy cả kinh.

Vậy mà đã mười một giờ đêm rồi, chắc là cả tuyến xe cuối cũng bỏ lỡ rồi.

Ôi, xem ra buổi tối hôm nay là phải ngủ ở trong công ty rồi.

Bản thân trong mắt người ở bên ngoài ngăn nắp gọn gàng, làm công việc người khác hâm mộ, hơn nữa có được tương lai tốt, thực ra cuộc sống lại so với người thường cũng khá thua kém.

Hoàn cảnh càng ưu việt, cạnh tranh lại càng lớn.

Cũng không phải cậu không thích phấn đấu, mà là đồng nghiệp xung quanh nhìn cậu vừa mới nhận chức, là một con người mới, sẽ không dừng áp bức cậu.

Để cậu pha cà phê, xem như thoải mái rồi, quá đáng hơn để cậu hoàn thành công việc của người khác; hơn nữa trong tổ định kỳ sẽ làm một buổi liên hoan nội bộ, đối với người đang thử việc, tiền lương không nhiều lắm như Kim Jaejoong mà nói, lại càng khổ không thể tả.

Lúc trước cũng muốn từ chức, thế nhưng thấy ánh mắt không hiểu của cha mẹ, liền lại bỏ đi ý đó.

Chỉ có thể lây lất thế này, qua một ngày là đỡ một ngày.

Đại khái sau này được chính thức tuyển dụng, sẽ tốt chút đi.

Kim Jaejoong đau đầu khép tài liệu lại, cảm thấy nhất định phải ăn chút gì đó, bằng không cơ thể nhất định tiêu tùng.

Từ trong ngăn kéo lấy mì ăn liền dự trữ ra, mở đóng gói, để đủ các gói gia vị, lập tức bưng đến gian trà nước.

Dọc theo đường đi không có âm thanh gì, im ắng lắm, chỉ có tiếng bước chân của Kim Jaejoong, tại hoàn cảnh trống trải này rất rõ ràng.

Kim Jaejoong run rẩy cơ thể, trong lòng nổi lên một cảm giác mát.

Rào rào, rào rào.

Hở? Trong phòng vệ sinh giống như có tiếng nước?

Đã trễ thế này, chẳng lẽ còn có người khác tăng ca?

Chẳng lẽ nào nói… Chuyện ma quái nghe đồn trong công ty là thật..

Kim Jaejoong lấy can đảm bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy một bóng người ghé vào bên cạnh bồn rửa tay, cả bộ tây trang đều ẩm ướt hết.

Thì ra thật sự còn có người tăng ca.

” Này, anh có khỏe không?” Kim Jaejoong lo lắng mà dò hỏi.

Bóng người giật giật, không trả lời.

” Này!” Kim Jaejoong chậm rãi đến gần, đưa tay vỗ vỗ, lại bị đối phương chợt quay người lại làm giật mình, “Á!”

Toàn bộ cơ thể đối phương đều đè về phía Kim Jaejoong, khiến Kim Jaejoong suýt tý nữa ngã về phía sau.

Người đàn ông này nặng muốn chết hà.

” Đưa tôi trở về.” Người đàn ông khe khẽ mà bật hơi ở bên tai Kim Jaejoong, khiến lỗ tai Kim Jaejoong nháy mắt đỏ hết, “Nhanh lên một chút.”

” Trở về? Quay về đâu chứ?” Kim Jaejoong nhíu mày, cậu lại không biết hắn là ai vậy, dựa vào cái gì nghe hắn chứ.

Người đàn ông lặng trong chốc lát, còn nói thêm, “Vậy đưa tôi quay về văn phòng tổng giám đốc.”

Á đù? Văn phòng tổng giám đốc?

Kim Jaejoong đẩy đẩy tóc dán tại trên mặt người đàn ông, không ngoài ý muốn thấy khuôn mặt giống như đúc trong ấn tượng lạnh lùng nghiêm nghị.

” Jung tổng? !” Kim Jaejoong lớn tiếng kêu lên.

Người đàn ông không nói chuyện, nheo ánh mắt lại cẩn thận nhận ra người dìu hắn là ai, hồi lâu cũng nghĩ không ra, liền giục nói.” Đừng nói xàm mãi, mau mau đỡ tôi trở về.”

“Vâng.”

Thật vất vả dìu Jung Yunho trở lại trong phòng làm việc, đem đối phương để ngã vào trên giường trong phòng nhỏ, Kim Jaejoong mệt đến ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh thở không ra hơi.

” Giúp tôi lấy nước đến.” Jung Yunho ở trên giường vừa xoa huyệt thái dương vừa ra lệnh nói.

Kim Jaejoong bĩu môi, nhận mệnh mà đi rót nước.

” Tổng giám đốc, nước.” Kim Jaejoong ngồi ở trên giường, nâng Jung Yunho dậy kêu hắn uống nước, lại phát hiện trên mặt Jung Yunho có màu đỏ rất khác thường mới vừa rồi còn cho rằng chỉ là do uống rượu say, hiện tại xem ra hẳn là không đơn giản như vậy, thêm nữa người cũng rất nóng, “Tổng giám đốc, anh sốt rồi? !”

” Không phải phát sốt.” Jung Yunho lắc đầu, nhắm mắt ngừng một hơi, “Ở đây không có chuyện của cậu nữa, không nên hỏi nhiều như vậy, nhanh rời khỏi đi.”

Cái gì nha, mất sức lực lớn như vậy mới đem anh tha đến đây, giờ lại muốn đuổi tôi đi.

Hơn nữa tôi nếu như đi rồi, nếu xui anh còn có thể chết ngắt, vậy trách nhiệm của tôi lại lớn nữa.

” Phát sốt nên uống thuốc nha. Thuốc ở đâu ạ? Tôi đi lấy.” Kim Jaejoong không vừa lòng mà chu môi.

” Không cần cậu quan tâm, nếu như không muốn hối hận, cũng nhanh đi đi.” Hơi thở Jung Yunho không ổn nói, nhắm mắt lại âm thầm đè nén đáy lòng bắt đầu sôi trào lên.

“Cái gì sau này không hối hận?” Tha anh đi lên tôi cũng đã hối hận lắm rồi, còn có thể làm sao hối hận nữa. Kim Jaejoong đứng dậy đi tìm kiếm trong tủ, ngoài miệng lại tái phát tật xấu dong dài, “Cơ thể không phải của anh ư, không biết sẽ khó chịu sao, thật không biết các anh những người này làm sao nữa, cái gì có thể so với thân thể của chính mình quan trọng hả…”

Jung Yunho bực bội mà mở mắt ra nhìn phía Kim Jaejoong, nhìn thấy người con trai ấy có chút gầy gò, vừa lầm bầm lẩm bẩm trong miệng, vừa lấy tay lục lọi, chợt trong lòng có chút xúc động, muốn sờ sờ xương cột sống nhô ra của cậu, muốn sờ sờ làn da tinh tế của cậu, còn muốn… hôn nhẹ môi đỏ hồng của cậu.

Vừa rồi cũng đã chú ý tới, cánh môi đỏ mọng kia xinh đẹp lắm, còn có mắt to ngập nước phát sáng, tất cả mọi thứ đều đang câu dẫn người.

Đều tại ả đàn bà chết tiệt nào đó chuốc thuốc cho hắn, hắn rồi sẽ đi lột da cô ta!

Chỉ có điều… Giống như có thể thuận theo tự nhiên phát triển thêm…

Cuối cùng ở chỗ sâu nhất trong tủ tìm ra thuốc hạ sốt, bưng một ly nước lại đây, Kim Jaejoong nhẹ nhàng mà nói, “Tổng giám đốc, uống thuốc đi.”

Thấy Jung Yunho không nhúc nhích, chỉ là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, Kim Jaejoong nghi hoặc đem cơ thể hạ thấp xuống.

” Uống thuốc đi. Á!”

“Rổn.”

Ly ngã trên mặt đất, vỡ tan tành.

Jung Yunho kéo cánh tay Kim Jaejoong, để Kim Jaejoong ngã ở trong lòng ngực của mình, nghiêng người, liền đem người đặt ở dưới thân.

” Jung tổng… Ưm!”

Jung Yunho hung hăng cắn môi Kim Jaejoong một cái, lập tức say đắm xúc cảm của nó, không chút do dự lại cắn cái thứ hai.

Ai có thể nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?

Kim Jaejoong trợn to hai mắt, có chút mờ mịt mà nhìn người đàn ông phía trên, khuôn mặt này rõ ràng mang theo tình dục, rực cháy khiến người ta cũng thẹn thùng theo.

” Này… Jung tổng giám đốc… Anh, anh muốn làm gì..” Kim Jaejoong ra sức giãy dụa, hai tay chống lấy bờ ngực đang không ngừng đè xuống, ở giữa nụ hôn của đối phương mà lấy không khí.

Jung Yunho không để ý đến Kim Jaejoong, chỉ cảm thấy người dưới thân đối với hắn càng ngày càng có lực hấp dẫn, hoàn toàn tới tình trạng không thể tự kềm chế rồi.

Hết chương 1

Bài này đã được đăng trong Tình yêu sôi trào I và được gắn thẻ HE, Hiện đại, ngọt, sủng, Sinh tử văn, Tình yêu sôi trào I, Yunjae, Yunjae Trung văn, Đồ Tư Tus. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Camera Tình Yêu!!!(Jaeho)_Chap 1

Paring: Jaeho

Length: Two Short

Au: Size02

Sumary: Không dám tiếp cận em, chỉ thông qua những chiếc Camera mà theo dõi em…biến thái ….nhưng đó là cách tìm cửa vào trái tim em…

Warinnnnnnnggg: Yaoi….(và không biết có biến thái không)

**************************************************

SS Phương yêu quý! Thật là có lỗi khi không thể hoàn thành  cho ss hết cả fic vì tình hình sức khỏe của em hiện giờ hơi tệ nên không thể  hoàn thành như dự kiến…ss thông cảm cho em nhỏ nha ^ ^. Em biết ss thương em mà…..

Đây là tác phẩm mà em viết để tặng cho ss, nhân cái ngày mà cách đây rất lâu  đã mang ss đến với thế giới của fangirl. Không biết đó là măn máy hay xui xẻo… nhưng đối với em được gặp và quen biết với ss là một điều may mắn và mãi mãi là may mắn của em.

Chúc ss một ngày sinh nhật thật vui vẻ, thật hạnh phúc….chúc ss niềm vui luôn bên cạnh…thành công luôn kề bên. Mọi việc suôn sẽ như thuyền xuôi nước.

Quan trọng nhất luôn bình an……..

Size02

p/s: Không biết ss đang ham vui ở nơi nào… không biết có đọc những dòng này không nữa …..

************************************************

Ah……- AH….chết tiệt…sao mà  chặt thế…..

Ư…m….ư….

AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH

Chết tiệt mình phải giảm cân thôi.- cậu đang cố mang bộ quần áo từ năm năm trước vào thân thể gầy gần bằng một cây củi. những chú chim nhỏ ngoài cửa sổ lo lắng rằng nếu cậu mà giảm cân nữa thì gió sẽ thổi cậu đến tận đâu.

_Trễ mất thôi….

Đúng vậy đã trễ rồi… công ty người làm việc lúc 8h, bây giờ người ở đó bảo trễ mất thôi.

Công việc của người này rất an nhàn à…. Không hiểu con mắt người đời là nhu

Công việc khá nhàn nhã  đấy chứ… thuở đi học cậu, trong một lần lớp không có ai đi thi thiết kế thời trang, thì cậu liền bị ép. Đi thẩn thơ ngoài công viên thì thấy một cây lâu năm rất là đẹp liền phác họa lại, lại tình cờ mà bị lớp trưởng mang đi nộp…chẳng may đoạt giải nhất.

Hắc nghĩ đến lúc đó người ta nghĩ thân cây khô là một bộ vest trang trọng và nhanh chóng trở thành xu hướng thời trang  thì cậu đã thua số mệnh rồi. Liền sau đó một người không tài cán đang phân vân không biết vào trường Đại học nào thì “bị” Đại học Seuol gửi giấy mời nên mới ngồi lì ở đó suốt bốn năm. Không phải kể, những tác phẩm của cậu đều trở thành một hiện tượng…cứ như vậy cho đến khi làm tại công ty…Sky Fashion, cậu cũng nhận được rất nhiều ưu đãi nha.

_Hầy… biết vậy ngủ thêm tí nữa…- Cậu lầm bầm khi bước vô phòng mà chẳng có ai. Chắc hẳn mọi người đã đi họp hết cả rồi…

Lăng xăng lại máy mở trò chơi yêu thích rồi lại đọc mấy mẩu chuyện cười. Thật là thú vị nha….Đến khi cậu chán quay lại nhìn thì mọi người đã bận bận rộn với công việc của họ.

Ngáp một cái.

_Trưởng phòng ah.

_Sao vậy Yunho có bản vẽ rồi sao.

_Ách…Chưa có. Ý tôi là muốn xin phép ra ngoài được không.

_Ah…vậy ah. Cậu cứ đi đi.

Nhìn trưởng phòng buồn bã quay lưng, Yunho cũng vô cùng buồn, nhưng biết sao được hiện tại cậu không muốn vẽ mà.

Đi lên sân thượng nhìn bầu trời trong xanh rộng  lớn, định hét một tiếng cho sảng khoái nhưng lại bị cái trực thăng đen ngòm bay ngang qua át mất tiếng oanh vàng của cậu, Yunho nhìn theo thầm rủa cho nó rớt xuống.

.

.

.

.

.

Trên chiếc trực thăng kia có người vừa thấy dáng cậu liền lấy ống nhòm Zoom kỹ cậu, long thầm nhủ “ Vẫn chưa “ mất” miếng nào ah.

_Chủ tịch…có thể bay nhanh chưa ah, Bảo vệ không phận ở đây vừa phát cảnh cáo tốc độ của chúng ta.

_Chuyện gì?

_Ách …không có gì…tôi nói là cánh trực thăng lớn  tạo gió người bên dưới hẳn là khó chịu đi.

Trầm trầm nhìn người bên dưới đang nhíu mặt nhíu mày. Hắn mới cho bay đi, lúc nãy hắn cũng đã nghe ra ý tứ của trợ lý của hắn… cứ cho là hắn thông minh đi, dám ngăn cản hắn ngoạn cảnh hậu quả hắn dám chịu .

Trở lại bầu không khí im ắng thì Yunho thực cũng không còn cảm tình gì mà hét nữa. Lấy bút giấy ra ngoạch vài đường rồi tô tô xóa xóa….rồi đi xuống lầu xem như không thấy biểu tình nóng vội của hắn mà đưa cho hắn tập phác thảo mới hoàn thành. Hắn nhận được rồi, biểu tình như vừa được cứu mạng, làm cậu vô cùng khó hiểu…khi vị trưởng phòng kia khuất dạng thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán vị chủ tịch nào đó của Công ty mới ghé thì chọt hiểu ra. Coi như hắn may mắn đi.

.

.

.

.

Hồi nãy nhìn trời có vẻ tốt, cậu nên đi ra ngoài hít thở chút không khí trước khi nghe thông báo về bản thiết kế của cậu chứ. Họp hành không bao giờ là sở thích của cậu.

Vừa bước ra khỏi văn phòng liền có người chạy lại kéo cậu đi mất. Yunho thầm hỏi, trong công ty cậu không thân với ai đến mức có thể kéo tay kéo chân cậu như vậy.

_Này…ách… trưởng phòng, sao ngài lại kéo tôi đi vậy???

_Hộc….Yunho, chủ tịch muốn gặp cậu.

Yunho gật gù như hiểu, tại vì bình thường, trừ lúc cậu cần, bản vẽ trên tay thì hầu như trả ai nói chuyện hay tiếp xúc với cậu. Lần này là vị chủ tịch kia chỉ đích danh mới dám cả gan như vậy (Yunnie, ổng là sếp của cậu đó)

_Chúng ta vào thôi.

_Vâng. – Yunho không nghĩ rằng cái phòng họp nó lại lớn đến vậy có thể miêu tả là gần bằng sân vận động quốc gia ah. Ngơ ngác nhìn xung quanh nơi lần đầu tiên cậu đặt chân tơi, cậu cùng trưởng phòng đi lại cái bàn chính giữa căn phòng, vị trưởng phòng lúc này mới nhanh nhẹn chạy lại vị trí của mình. Yunho nhìn khắp cái bàn chỉ còn một chỗ trống mà thôi, cậu đinh ninh đó là chỗ của mình nên lại đó ngồi mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu, rồi lại đồng loạt quay đi. Chờ đến hơn năm phút không thấy ai nói gì, cậu đã gần nghi ngờ là buổi họp là nơi im lặng để sám hối, an tịnh. Thì một lần nữa, cửa lại mở ra, cậu không quan tâm lắm nhưng thấy mọi người đứng lên, cậu đứng lên, ngồi xuống thì cậu ngồi xuống.

“Cộp”

“Cộp”

Ầy là ai thế nhỉ, ngay cả tiếng giày cũng khác. Yunho đã muốn tò mò xem hình dáng người đó như thế nào, ngước lên nhìn xung quanh lại không thấy ai. Ách… kì lạ.

_Mọi người bắt đầu đi.

Hù chết cậu à. Sao lại đứng sau lưng cậu mà nói như thổi vào tai cậu thế . Quay lại lườm tên chết tiệt nào thì thấy một người mẫu nha. Rất là đẹp trai phong độ nha. Chắc là người mẫu được mời để thử trang phục đi.

_Vâng thưa chủ tịch.

Thật hù chết cậu nha. Cái người đang đứng sau lưng cậu là cái vị hay ngồi trên nóc tòa nhà sao. Không phải  chứ, len lén nhìn cái tấm hình chủ nhật ngay phía trước cậu. A không sai nha, rõ ràng ghi là Chủ tịch KIM JAEJOONG nha. Lần này cậu tiêu rồi, đã biết đổ mồ hôi hột là như thế nào rồi a… hahaa..  nhưng cậu giỏi nhất là việc không quan tâm ah. Nên định đứng lên nhường chỗ cho chủ tịch, thì lại bị bàn tay mang hơi ấm ghì lại cùng chất giọng trầm trầm .

_Bắt đầu.

_Chủ tịch, trong tháng qua doanh thu…..

_Chủ tịch, Công ty MV muốn rút vốn khỏi quỹ đầu tư ……

.

.

.

.

_Chủ tịch, mẫu thiết kế được chọn không hợp với xu thế… – Trưởng phòng tư vấn vừa mới định báo cáo thì người sau lưng cậu lên tiếng, lần này giọng lại mang chút băng lãnh .

_Đuổi

Chỉ một chủ mà làm cho người kia suy sụp tinh thần _ Thưa chu tịch., tôi chưa báo cáo xong mà….

“….”

_Ngài Lee, phương châm của công ty chúng ta là tạo ra xu hướng thời trang.- Thấy chủ tịch không nói, thân làm thư ký nên vị đang ngồi bên trái cậu liền lên tiếng giải thích.

Cậu cũng hiểu rồi, nhưng vị chủ tịch này lạ vậy, dù sao thư ký kia cũng đã ý tứ mà lấy một cái ghế để bên cạnh cậu cậu, mà hắn cứ như không mà tiếp tục đứng sau lưng cậu, lâu lâu thổi hơi làm tai cậu ngứa muốn chết đi được, còn cái tay hồi nãy đang để trên vai thì dần dần vòng qua để trước ngực cậu, lâu lâu lại cọ cọ, nếu hắn không phải đàn ông và hơi đẹp trai thì cậu tin rằng cậu đang bị sàm sỡ .

Chán muốn chết liền ngáp một cái, thì nghe thấy hắn bảo dừng cuộc họp lại, cậu vô cùng có tinh thần mà chạy đi ,muốn vào để rửa mặt, lại bị cái vị chủ tịch kia ngăn cản.

_Cậu gặp tôi một lát.- Lần thứ hai trong ngày cậu bị kéo đi như thế này đấy. Bị kéo đến phòng trên nóc thường làm người ta lo lắng không nguôi, nhưng Yunho chỉ có tức giận, nhìn xem nhìn xem. Cậu mới vào thì bị hắn ôm cứng rồi, cái mặt cậu không cần rữa bây giờ đã ướt đẫm nước miếng của hắn rồi.

_Ngài làm cái gì vậy?

_Anh làm gì?

_Mau bỏ tôi ra.

_Không.

_Ngài…ưm…ư…

Những lời phản kháng của cậu bị hắn nuốt vào trong, miệng thì bị hắn điều khiển, lưỡi bị hắn chiếm, còn liên tục nút nữa. Chẳng lẻ nụ hôn đầu của cậu lại như thế này

“BỐP”

“Rầm”

“Đạp”

“Đạp”

.

.

.

Tung ra mọi thế võ mà cậu học được trong các bộ phim kiếm hiệp mà thi triển hết trên người hắn, làm cậu thỏa mãn vô cùng. Lại định tung vô ảnh cước lại bị hắn bắt lấy cái chân, kéo cậu nằm sấp trên người hắn.

Cậu đang suy nghĩ không hiểu tại sao hôm nay lại gặp chuyện kì lạ như thế này thì hắn hỏi một câu khó hiểu.

_Em đang làm anh lên đó.

_Lên cái gì mà lên.

_Hắc…đây này.- Hắn ôm eo cậu ấn xuống, cậu cảm thấy cộm cộm bên dưới, không phải cái thứ cậu nghĩ đấy chứ. AHHHHHHHHHHHH

_Buông ra…đồ biến thái

_Ưm….ư…. Động nữa đi.

Yunho  đỏ bừng mặt khi thấy “nó” chỉ có lớn hơn, tên này thực là biến thái

_AH….ưm…

Yunho bị áp xuống dưới một lần nữa cậu bị hắn hôn. Nụ hôn lần này còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, liên tiếp bị hắn  cắn mút…

.

.

.

.

.

.

Hắn đói khát, ngấu nghiến làn môi đỏ mọng của cậu….

Ngọt..

Sao mà ngọt thế. Làn môi hắn mơ ước  cả trong mơ vẫn  muốn thử qua một lần mà bây giờ hắn đang thực sự cảm nhận được. Kìm hai tay cậu trên đầu để khỏi vùng vẫy hắn càng để nụ hôn sâu hơn, khám phá từng ngóc ngách nhỏ trong vòm miệng cậu. Đến khi cậu dần lả đi không còn sức chống cự hắn mới tạm buông tha. Liếm một đường dài xuống cổ cậu, hắn để lại vô số  dấu sở hữu để chứng minh, cậu là của hắn. Hắn vui mừng vì thấy phía dưới cậu cũng đã thành một cái lều nhỏ.

Thích không?

Đi chết đi

Nếu tôi chết, ai sẽ làm em thỏa mãn.- hắn cười đểu trước khi kéo quần cậu xuống. Để Yunnie lộ ra trước mặt hắn. Hắn trầm trồ trước tạo vật đáng yêu này. Nhanh chóng nuốt chửng Yunnie bé mặc kệ cái đau khi Yunho nắm tóc hắn mà giật liên hồi

Shit.. Anh đi….ên …. Rồi sao…. Bỏ…ah…

Hắn thỏa mãn khi lực nắm ở tay cậu lỏng dần…. Và.. Những tiếng rên rỉ khiến hắn muốn xốc cậu lên đút Jae bự vào mà xuyên xỏ.

Ư…ư….ah…. Khô…ng – khoái cảm lần đầu cảm nhận làm cậu gần như mất hết ý thức… Mà nhịp nhàng nhấp đẩy vào khoang miệng hắn, nhưng lý trí cậu vẫn còn nhận rõ cậu bị một thắng đàn ông ”mút” gần như sắp bắn.

Ư…ư….ah..ah

Hắn say mê ngắm khuôn mặt đỏ hồng vì lửa tình, lưỡi thì không ngừng liếm  từ gốc đến ngọn, chỉ hận không thể một ngụm nuốt chửng mà thôi, sự kích thích lần đầu nếm trải Yunho nhanh chóng bắn ra tinh dịch, rồi sau đó  nằm vô lực. Cậu hoảng hồn khi thấy hắn trực tiếp kéo “thằng lớn” của hắn ra ngoài, muốn bỏ chạy nhưng sức lực không còn.  Mọi chuyện lại không giống như cậu nghĩ, hắn lấy tinh dịch cậu đã bắn ra ma sắt lên cây gậy ấy rồi tự mình vuốt ve. Đến khi thấy đầu nó rỉ dịch thì hắn ôm chặt cậu kẹp nó vào giữa hai đùi non cậu mà ma sát, tư thế hai người không khác đang giao hợp là mấy, hắn bên hông rên rỉ không ngừng, dùng tay ép đùi cậu ma sát đến lúc bắn ra.

Hắn thở dốc, từ phía sau không ngừng vuốt ve cậu. hắn nói những điều rất lạ, hắn nói hắn găp cậu từ tất lâu rồi….khi cậu ngồi vẻ bản thiết kế đầu tiên thời phổ thông hắn thấy ở cái cây bên cạnh nhìn thấy sự chăm chú của cậu, rồi từ đó bất giác mà theo dõi cậu. mọi động tĩnh của cậu hắn đều biết. hắn còn khai, ở nhà cậu hắn đã bí mật cho lắp camera quan sát, ngoài ra người mẫu, người mặc trang phục đầu tiên cậu thiết kế cũng là hắn.

Từ lúc đó đến giờ hắn đều mang những bộ do cậu thiết kế…..Hắn cứ  luyên thuyên nói. Yunho lúc này chỉ cảm thấy thực biến thái khi đã hồi phục sức lực liền tung một cùi trỏ vào ngực hắn rồi lại một đấm vào mặt hắn, rồi đứng dậy vơ quần áo chạy đi cũng may nguyên tầng này là của hắn, nên không ai thấy được bộ dạng của cậu lúc này Nếu có thấy chắc người đó sẽ tự động mà nộp đơn xin nghỉ việc vì ai cũng biết sự độc chiếm của hắn đối với cậu.

Ách, thực ra mọi người trong công ty đều biết hắn đối với cậu như thế nào nên không dám trực tiếp mà tiếp xúc với cậu, nếu không có việc thì tuyệt đối là tránh như tránh tà….

.

.

.

.

.

.

.

Cậu cũng cân nhắc mua vái cuốn tạp chí về xem, hầu như đều là thông tin về sản phẩm của công ty của công ty Sky. Ngoài ra chiếm một góc hơi lớn ở bìa là hình ảnh chủ tịch tài năng của Sky mặt mang một vết bầm lớn đi tại  sân bay đi Mỹ.

_ Hừ…Đáng kiếp.

_Đáng kiếp chuyện gì- gần như vậy sau lưng phát ra âm thanh làm Yunho giật nảy mình, khiếp đảm hơn là khi vừa quay lại đã thấy gương mặt phóng đại của hắn, dọa người sao.

_Em làm gì gặp tôi mà giống gặp ma thế.

Còn không phải hơn gặp ma sao. Những điều này Yunho dấu ở trong lòng không nói mà lùi dần định bỏ chạy, nhưng vừa quay lưng đã bị bắt lại, lòng oán giận hôm nay ra ngoài không xem ngày.

_BỎ RA

Âm thanh chói tai làm mọi người xung quanh tự giác quay lưng hướng xem, hiện có hai người giằng co, một người có vóc dáng nổi bật lại quen mắt lại càng làm mọi người hiếu kỳ đứng lại xem kịch.

_Nếu không muốn phiền phức thì đi theo anh.- Yunho bất đắc dĩ bị hắn kéo lên xe, vừa lên xe hắn đã ôm chặt cậu không buông.

_Không phải anh đã đi Mỹ rồi sao.- Yunho bực tức không giãy nữa gắt hỏi.

_Đi rồi, về rồi. Anh rất nhớ em, biết không? Hắn hít ngửi mùi hương thơm từ cậu,

_Làm sao tôi biết? Anh làm ơn đừng có xuất hiện quanh tôi được không.

_Không, – hắn xoay cậu lại để hai chân cậu quanh hông, nâng cằm cậu lên mặc sức mà hôn. Đầu lưỡi tinh tế tìm những ngóc ngách quen thuộc trong khoang miệng cậu. Nhiệt tình mà hôn sâu mặc cho sự chống cự mà lấn tới, một tuần qua hắn rất nhớ cậu, trừ một có công việc phải sang Mỹ, hắn ngày nào cũng ở dưới nhà thông qua camera quan sát cậu. nhìn thấy cậu nằm trên giường không ăn uống, hắn không ăn uống suốt chừng đấy thời gian cộng với cậu đối với hắn khinh ghét mà đau lòng vô hạn, vì thế hắn không dám xông lên gặp cậu. Hôm nay nhìn thấy cậu ra ngoài hắn liền bám theo, không nghĩ sẽ quấy rấy, nhưng kìm không được mà chạy đến ôm lấy cậu vào lòng.

_Yunho, anh rất nhớ em…- dứt khỏi nụ hôn khi thấy cậu mền nhũn trong lòng, hắn vùi vào vai cậu mà da diết nói lời nhớ nhung.

Trong nhận thức mơ hồ, nghe thấy tiếng hắn trầm ấm da diết bên tai, lại nghe thấy trong lồng ngực hắn trái tim đập những nhịp mạnh mẽ, nhất thời cậu có chút rung động không lời, cứ thế mà để hắn ôm.

“Ục…Ục”

Jaejoong nghe những âm thanh kỳ lạ có chút hoài nghi, không nghĩ Yunho không vùi đầu sâu trong ngực mình không ngẩng lên, vành tai nóng đỏ,

_haahhahahahah

_Cười cái gì.

_ Ha…không có gì, em đáng yêu quá đi- hắn hôn chụt một cái nữa lên môi cậu rồi  mới chỉnh vị trí lái xe đi.

_Anh đi đâu?

_Muốn ăn chút gì không?

“Ục…ục….”

_Ha hah hâh

_Cấm anh cười, có gì đáng cười chứ.

_Ha…. Không có.

Hắn cố kìm nén ước muốn muốn bẹo hai cái bánh bao đang phồng lên kia, và trong một thoáng ánh mắt lại hiện lên chút thương tiếc vì nó không có phúng phính như tuần trước nữa, ánh mắt chan chứa của hắn làm cậu bối rối mà quay ra ngoài cửa xe, không nhìn hắn nữa.

Đến một nhà hàng pháp sang trọng, lúc thấy nó Yunho nhất quyết không chịu xuống xe, cậu không thích không khí tại nơi đây. Jaejoong cũng hiểu nhưng lại không muốn Yunho ăn nhưng thức ăn không dinh dưỡng và vệ sinh bên ngoài. Sau một hồi dằng co, Jaejoong đành lên xe chạy hướng siêu thị, mua vài thứ rồi lái xe chạy về nhà hắn.

Dừng xe trước chung cư cao cấp, Yunho nhất thời vẫn không ý thức mà theo lôi kéo của hắn đi lên tầng.

Đến nơi, Jaejoong mở cửa nhà rồi lấy cho cậu cốc nước hoa quả  rồi mang những thứ vật liệu mới mua xuống bếp. Không phải khoe chứ hắn vô cùng tự tin với tài nấu nướng của mình, lân này phải trổ hết tài nghệ cho cậu thưởng thức.

Yunho tròn mắt thấy hắn chuẩn bị vật liệu, lại bị hắn liên tiếp đẩy ra ngoài với lý do sẽ bị ám mùi, cậu đi loanh quanh nhà hắn xem xét. Bài trí căn phòng rất gọn và hợp mắt từ màu tường đến các loại trang trí lớn nhở, nhưng cậu vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì. Thấy tính một căn phòng mở, tình tò mò của cậu cũng không thấp nên trực tiếp đẩy cửa bước vào. Thì ra là phòng ngủ ah…thực rộng lớn… ngoài chiếc giường Kingsize đặt giữa, một tủ âm tường và vài vật dụng đơn giản thì phía đối diện giường có một loạt máy móc lớn nhỏ. Tò mò tiến lại thì há hốc miệng nhìn, tầm hơn chục cái máy tính tương ứng với chừng ấy góc quay mọi ngóc ngách trong một căn phòng, không hề xa lạ. đích xác là nơi cậu hàng ngày sinh sống. dù hắn đã có nói qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy cậu không giấu được cơn thịnh nộ….đặc biệt như hắn nói mọi động tác như lúc cậu “chơi” với Yunnie nhỏ đều bị hắn biết sao…

_Em tức giận- hắn đứng ở cửa hỏi

“…”

_Anh rất hạnh phúc- hắn ngừng một chút rồi nói tiếp._ Mỗi ngày đều thấy em, biết em đang làm gì khiến tôi rất an tâm, biết em luôn ở trong tầm mắt mình khiến tôi không tự tưởng tượng ra tôi đang gần bên em.- hắn nói những lời này làm Yunho không biết phải nói sao, tâm lại lần nữa dậy lên cảm giác khó hiểu. Hắn không phải được rất nhiều người mong muốn hay sao, cần gì phải… như hiểu những suy nghĩ của cậu hắn nói

_Tôi chỉ cần em.- khiến Yunho vô cùng bối rồi… lảng tránh ánh mắt hắn.

_Anh nấu xong rồi chứ đi ăn được chưa- Yunho lách qua người hắn đi về phía mùi thơm đang tỏa.

Trước mặt cậu hiện giờ là một bàn đầy thức ăn nóng, chưa biết vị nó như thế nào nhưng mùi thật hấp dẫn, Jaejoong kéo ghế cho cậu, hai người ngồi đối diện nhau.

_Cậu ăn thử món này đi

“….”

_Đây, cứ từ từ …hahhaaa

“….”

Cả bữa ăn, Jaejoong ngồi gắp thức ăn cho cậu, Yunho cũng không phản đối vì thức ăn thực sự rất ngon, nếu không biết hắn là chủ tịch của công ty cậu thì cậu sẽ nghỉ hắn là đầu bếp mất

_AHHHH….

_Sao vậy? không sao chứ.

_Ca….y….y….

_Ăn trúng ớt sao, – Jaejoong liền chạy đi lấy cho cậu ly nước._Đây, uống đi sẽ bớt cay đó. Yunho tu ừng ực ly nước, có đỡ phần nào, nhưng cảm giác vẫn nóng rát, cánh môi đỏ hơi hé mở trước mắt Jaejoong lại vô cùng khơi gợi.

_Còn nóng sao? – thấy Jaejoong gật gật đầu, Jaejoong không nói gì quay mặt cậu qua đặt lên đó một nụ hôn. Nhanh chóng dùng lưỡi nếm mọi vị trong khoang miệng cậu, tham lam nuốt nước bọt làm cho Yunho như khô cằn đi, nhưng cậu không phải kháng tại thật sự bớt đi khó chịu và tuy bị hắn không ngừng khuấy đảo lại thấy mát lạnh,….còn có chút đáp trả hắn.

Khi cơn kịch liệt chấm dứt, cậu lại bị ánh nhìn thiêu đốt của hắn mà cúi đầu xuống, rồi nhanh chóng dọn bàn.

_Tôi…đi rửa bát.

_Để đó đi, chút nữa tôi dọn là được.

_Để tôi làm, tôi không muốn ăn không.

_Cậu có việc phải làm mà.

Yunho không hiểu hắn nói gì chỉ cảm thấy sau nụ hôn cả người cậu cảm thấy nóng như lửa đốt, lúc đầu cứ tưởng do vị cay kia nhưng giờ đây sự bứt rứt toàn thần khiền cậu nghi ngờ.

_Vậy tôi…..-Chữ về chưa được nói hết thì cơ thể cậu vô lực đổ ập xuống, tưởng cơn đau sẽ đến nhưng vòng tay  vững chãi đã ôm lấy cậu. sự tiếp xúc này làm cậu thoải mái, rất tự nhiên mà cọ sát vào thân thể hắn, đến khi phát hiện mình tự dưng mở phanh áo hắn mà cọ vào thì càng xấu hổ đẩy hắn ra. Ánh mắt đầy nghi ngờ.

_Anh…. Áhhhhhh

Jaejoong đột ngột ôm cậu đi vào phía phòng ngủ….không nói gì mà trực tiếp đặt cậu lên giường. Hắn từ sau lần đó, đã rất nhẫn nại…hắn có thể chờ nhưng nhìn thấy sự phản kháng của cậu mà sinh ra cực đoan, muốn biến cậu thành người của hắn trước. Hắn sẽ bù đắp cho cậu, nếu cậu hận…..

_Anh…điên rồi sao, mau bỏ tôi ra…- Yunho thực sợ với hành động của hắn, cậu biết việc gì đang diễn ra nhưng không dám khẳng định. Cả cơ thể giờ đây đều mẫn cảm, mỗi động chạm của hắn đều làm cậu khao khát

_Yun…anh thật sự yêu em..

_Anh điên rồi…hức…- Cậu thấy hoảng sợ với suy nghỉ của mình, rõ ràng  là chán ghét tại sao …._ AH,,,,

_Đừng khóc…. Yunnei đừng khóc- Hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt rưng rưng lệ của cậu, rồi bao phủ lấy nơi đang thổn thức.

_Ưm….ưm…..-Bàn tay hắn không ngừng sờ xoạng vào những điểm mẫn cảm trên người cậu làm cậu rạo rực không nói thành lời… phía dưới cũng đã muốn cương cứng .

Nhìn cậu dưới thân đang rên rỉ hắn cũng khó có thể cầm cự lâu, vì lúc nãy hắn trộn vào thức ăn thì hai người cùng ăn…cảm giác nóng thiêu đốt làm hắn muốn trực tiếp đi vào. Nhưng người đang nằm dưới là người hắn trân trọng, yêu thương. Hắn kìm nén ham muốn mà phục vụ cậu.

Thả bờ môi đã sưng đở, hắn liếm một đường xuống cổ, nhấm nháp từng mảng da thịt của cậu làm Yunho run lên từng hồi, khi thỏa mãn tạo những mảng thẫm màu trên cổ cậu, hắn cúi xuống chăm sóc hai viên socola, đánh lưỡi gẩy nhẹ Yunho vặn vèo không ngừng, hắn còn xấu xa không ngừng chà sát hạ bộ hai người làm Yunho rên rỉ không ngừng, lý trí biến mất để cho hắn thao túng.

Yunho cảm thấy mất mát khi hắn đột ngột rời khỏi ngực cậu, cảm giác tê tê lạnh lạnh nơi đầu ngực làm Yunho ngứa ngáy, liền sau đó cậu lại nín thở bởi Yun nhỏ được bao bọc hoàn toàn bởi khoang miệng hắn, thân thể không còn sức lực, cậu vặn vẹo không biết là muốn tránh đi hay muốn đẩy sâu vào.

_Ưm….ahhhhhhh.

Jaejoong chú ý từng biểu hiện của cậu, nhiệt tình ngậm nút ngay cả hai khối cầu nhỏ bên dưới cũng không tha dùng một ta đùa nghịch, tay còn lại tìm cách thâm nhập vào phía sau hậu huyệt. Đến khi cảm thấy bụng cậu thắt lại hắn biết cậu sắp bắn, hắn nhấp càng nhanh rồi nhanh chóng thả ra tạo cho Yunho cảm giác hụt hẫng khó nói, lại không thể chủ động cầu xin hắn, Yunho nhìn hắn với đôi mắt ướt át khiến Jaejoong chấn động, dù biết đây chỉ là tác động của thuốc kích thích hắn mang từ Mỹ được nhưng vẫn ảo tưởng.

_Em…chờ một chút…để chúng ta cùng bắn- Nhào lên hôn cậu hắn thì thầm những lời yêu thương. Phía dưới đang dần thâm nhập, một ngón….hai ngón….ba ngón….

Cảm giác ngứa ngày làm Yunho muốn có thứ gì đó to hơn, dài hơn đâm chọc…những ngón tay của hắn không đủ thỏa mãn. Bất giác mà cậu chủ động ma sát hai khối thịt với nhau. Khi hắn rút những ngón tay ra cậu có chút mong chờ, nhưng không ngờ lại bị cảm giác lạnh buốt nơi đầu đỉnh thằng nhỏ làm cho suýt xìu xuống. ngơ ngác nhìn xuống, hắn đang bôi thứ gì đó đông cứng nơi đó.

_Uwwmmmm…..ư…anh …làm gì…ah

_Chịu một chút…uhwm…

Hắn cũng không chịu nổi, mỗi cử động của cậu hiện tại như quá mức kích thích, mơn trớn kéo dài làm hắn không chịu đựng được  nữa, ngay khi vừa bôi thứ sáp ngăn không cho cậu phóng tinh. Jaejoong nâng hai chân cậu lên, mở rộng ra đâm một phát thẳng sâu vào điểm tận cùng.

_AHHHHHHHHHHHHHHH

_Đau…ah………….hức…….. Đau…..

_Ngoan…đừng khóc…nhanh….chóng sẽ dễ chịu….ưm…..- Hắn cực lực kìm hãm muốn di chuyển, hắn biết đây là lần đầu của cậu, tuy đã bị khống chế bằng thuốc  và chuẩn bị nhưng không thể tránh khỏi cảm giác đau như bị xuyên thủng, nhưng hắn lại không thể chờ mà tiến từ từ… hắn không di chuyển, dịu dàng hôn cậu, làm phân tán sự chứ ý của cậu.

Đến khi bên dưới cậu cảm thấy quá ngứa mà vặn vẹo, Jaejoong mới bắt đầu di chuyển rút ra kéo vào. Lúc đầu còn còn nhịp nhàng về sau cảm giác bó sát quá tuyệt vời làm Jaejoong không theo nhịp điểu mà nhập đẩy hết sức mỗi lần đều rút ra đến ngọn rồi cắm vào điểm sâu nhất khiến chiếc giường kingsize rung chuyển, người dưới thân không ngừng bị đẩy lên nếu không bị hắn ghì lại có thể bị đẩy đi mất

_Ưmmmmmmmmmmm

Những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra, Yunho không chịu được muốn phóng nhưng lại bị chặn ở đầu đỉnh, dùng ánh mắt mê loạn mà nhìn hắn. Jaejoong  cũng không chịu nổi mà muốn bắn đến nơi.

_Ư…muốn …bắn…??

_Ahhh…uwmm…

Ngay từ đầu cậu đã không cầu hắn làm gì khi muốn hắn nhanh hay mạnh chỉ  dùng cánh tay đang ôm chặt hắn. Jaejoong cũng chỉ nhìn biểu hiện trên mặt cậu mà phục vụ, nhưng lúc này hắn muốn cậu làm điều gì đó

_Hôn….anh…

_Ư…ah,,,,.ahhhhhh

Hắn gian xảo lúc nhanh lúc chậm khiến cậu cảm giác như chết đi sống lại, không tình nguyện mà ịn vào môi hắn một cái coi như là hôn. Nhưng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của hắn không hiểu sao nhịp tim đang loạn vì vận động quá độ là đứng lại đánh “thịch” một cái. Cậu không thắc mắc được lâu vì liền sau đó. Hắn mãnh liệt hôn cậu, đồng thời không ngừng đưa đẩy khiến cậu không chịu nổi, đến khi hắn lấy mảnh trên đỉnh thì liền phun lên ngực hắn. Tận sâu bên trong cũng cảm nhận dược  tinh dịch nóng hổi của hắn cùng tiếng gầm bị nuốt chứng

_AHHHHHHHHHH

_Ưmmmmmmm

Hắn mệt mỏi nằm úp xuống  thân cậu, cả hai đều bết mồ hôi nằm thở dốc cả căn phòng đều nồng mùi ân ái. Yunho vì quá mệt mỏi mà thiếp đi.

Jaejoong vuốt mái tóc của cậu, trong ánh mắt ngập tràn dịu dàng, sâu trong đó vẫn là tia lo lắng bất an, không biểu sau khi tỉnh dậy cậu sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn.

Hắn hơi nhích qua bên cạnh, ôm lấy cậu vào lòng, rồi từ từ thiếp đi. Bên dưới vẫn kết hợp không lìa, hắn muốn cảm giác này được lưu lại.

Cuối cùng hằn đã có được cậu hôm nay.

Tobe continue………..

Bình chọn

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Chặng Đường 16 Năm Tình Yêu Của Phạm Quỳnh Anh

Vũ Loan

Chuyện tình 16 năm của Phạm Quỳnh Anh và Quang Huy cuối cùng đã dừng lại khiến cho đồng nghiệp và người hâm mộ không khỏi nuối tiếc.

Mới đây, nhà sản xuất Quang Huy thừa nhận anh và Phạm Quỳnh Anh đã đồng thuận ly hôn, cùng gửi đơn lên tòa án nhân dân quận 3, TP HCM để giải quyết.

Thời gian qua, thông tin Quang Huy và Phạm Quỳnh Anh chia tay đã xôn xao trong giới giải trí. Trước báo chí, cựu thành viên nhóm H.A.T không trả lời cụ thể về tình trạng hôn nhân của mình nhưng đã bật khóc khi được hỏi. Phạm Quỳnh Anh ra mắt chuỗi MV nhạc Lam Phương được thực hiện tại Mỹ vừa qua, hoàn toàn không có sự tham gia của công ty Wepro cũng như Quang Huy. Nữ ca sĩ không nhắc tới tên chồng hay vai trò của anh trong ngày họp báo công bố dự án.

Ngoài ra, nữ ca sĩ cũng không tham gia vào bất cứ khâu nào của game show The Debut do Quang Huy sản xuất. Trong một bài trả lời phỏng vấn gần đây, cô lấp lửng nói về mối quan hệ vợ chồng: “Tôi tin duyên còn thì sẽ sống với nhau hạnh phúc, vượt qua mọi câu chuyện của đời sống. Nếu duyên hết thì sẽ nhẹ nhàng chấp nhận. Nhẹ nhàng đối diện với mọi chuyện là cách tôi lựa chọn”.

Phạm Quỳnh Anh và Quang Huy có 6 năm hôn nhân bên nhau, 2 cô con gái đáng yêu, là gia đình kiểu mẫu mà không ít đồng nghiệp mơ ước. Nhưng họ vừa bất ngờ công bố việc đã sống ly thân hơn 1 năm, đồng thời đệ đơn ly hôn lên toà án. Dư luận không khỏi nuối tiếc bởi họ đã yêu và bên nhau bền bỉ tới mức tưởng chẳng gì có thể chia cắt.

Trước đó, khi đang là thành viên nổi bậy trong nhóm Sắc Màu những năm 2000 tại Hà Nội, Phạm Quỳnh Anh quyết định Nam tiến và gia nhập vào công ty giải trí của ông bầu Quang Huy từ năm 2002. Cũng từ đây, chuyện tình của họ bắt đầu và vẹn tròn bằng một đám cưới được tổ chức sau 10 năm quen biết.

Cụ thể, tháng 3/2012, xuất hiện tin đồn cặp đôi sẽ tổ chức đám cưới vào tháng 4/2012. Ngay sau đó, thông tin chính thức được chia sẻ rằng cặp đôi sẽ làm lễ đính hôn vào ngày 28/4/2012 và đám cưới diễn ra ngày 10/5/2012 tại TP. HCM với 500 khách mời tham dự lễ cưới.

Ngày hôn lễ, ông bầu Quang Huy đã vô cùng hãnh diện vì cưới được vợ trẻ đẹp, tài năng. Anh quỳ gối trước Phạm Quỳnh Anh và trao lời thề nguyện. Mọi cử chỉ của Quang Huy đều khiến cho khán giả thêm hâm mộ tình cảm của cặp đôi.

Quang Huy khiến cho cô dâu và khách mời cảm động khi quỳ xuống nói lời cảm ơn Phạm Quỳnh Anh.

Về phía Phạm Quỳnh Anh, sau 10 năm yêu đương hẹn hò với nhiều thử thách, cô an tâm trao cuộc đời cho người bạn đời. Suốt 6 năm trong cuộc hôn nhân này, Phạm Quỳnh Anh chưa một lần phàn nàn về cuộc sống riêng tư của mình.

Ngày 1/11/2012, con gái đầu lòng của Phạm Quỳnh Anh và ông xã Quang Huy đã chào đời trong niềm vui mừng của bố mẹ và gia đình. Cô bé được đặt biệt danh ở nhà là Bella, tên thật là Nguyễn Phạm Tuệ Lâm. Ngày 8/3/2017, vợ chồng cô đón chào tiểu công chúa thứ hai với tên gọi đáng yêu là “em bé mùa xuân”.

Việc đem những ồn ào riêng tư ra để đánh bóng tên tuổi hay PR cho sản phẩm mới ở showbiz Việt không hề là chuyện lạ. Thế nhưng, mỗi người lại nhận được kết quả khác nhau cho hành động này.

Phạm Quỳnh Anh là ai? Cô sinh năm 1984, là một nữ ca sĩ đời đầu của Việt Nam những ca khúc của Quỳnh Anh hầu hết là dành cho giới trẻ, có giai điệu buồn

Cô Gái Trẻ Tìm Thấy Tình Yêu Sau Những Ngày Điều Trị Ung Thư Máu

Ung thư máu ở tuổi 22

Năm 2016, khi mới 22 tuổi, cô gái trẻ Đỗ Thị Thoa (quê ở Thái Nguyên) bàng hoàng nhận tin mình bị ung thư máu. “Ngày đó em không bao giờ quên được, khi nghe bác sĩ nói cả nhà chỉ biết ôm nhau khóc. Khi em lên đến khoa điều trị, mẹ em cũng khụy xuống” – Thoa nhớ lại.

Thoa đã từng oán hận ông trời và tự trách chính bản thân mình. Nhưng Thoa chỉ cho phép giây phút yếu đuối ấy thoảng qua chốc lát: “Mình phải suy nghĩ thoáng ra. Bản thân mình mà không tự động viên mình thì không ai làm được cả, mình không suy nghĩ tích cực, lạc quan thì dừng lại hết”.

Thoa trước khi mắc bệnh và khi đang điều trị tại Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương

Thoa bắt đầu đối diện với những đợt truyền hóa chất, mái tóc dài của cô gái trẻ rụng từng mảng. Sức khỏe suy kiệt, Thoa phải truyền hàng chục đơn vị máu và tiểu cầu để có thêm sức sống.

Trước đó không lâu, Thoa vẫn là một bạn trẻ khỏe mạnh và còn có 3 lần tham gia hiến máu. Thoa chia sẻ: “Khi hiến máu, suy nghĩ của em lúc đó là: Hiến máu chỉ là hiến thôi. Em không nghĩ là máu của lại mình quan trọng như vậy, không nghĩ là nó sẽ mang lại sự sống cho người khác.

Năm đó đến tận 27 Tết rồi, chỉ số tiểu cầu của em chỉ còn dưới 10 mà không có máu, không có tiểu cầu để truyền. Lúc này chỉ cần một người, một người hiến máu nữa thôi em sẽ được về ăn Tết. Lúc đó em mới thấy một đơn vị máu quý giá như thế nào”.

Những lời cảm ơn của Thoa gửi tới các bác sĩ đã điều trị cho mình

Hạnh phúc bất ngờ

Cùng điều trị ung thư máu với Thoa đều là các cô, các chị đã có gia đình và Thoa gần như là người trẻ nhất. Thoa cảm thấy rất tiếc nuối vì mình còn quá trẻ, đã học xong mà chưa kịp đi làm và còn bao dự định chưa thể thực hiện.

Chứng kiến những người chị thân thiết cùng phòng bệnh ra đi, Thoa chỉ có một cảm giác đau đớn và trống rỗng, không nghĩ được gì tiếp theo. Thoa đã suy nghĩ: “Em vẫn biết ngày đấy sẽ đến với mình, chỉ không biết là đến trong hoàn cảnh nào, đến sớm hay muộn thôi. Em lại càng không bao giờ nghĩ sẽ lập gia đình, sinh con và có một hạnh phúc cho riêng mình”.

Nhưng với tinh thần lạc quan, với sự chăm sóc của gia đình, của các y bác sĩ tại Khoa Điều trị hóa chất, Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương, Thoa đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.

Khi sức khỏe ổn định, Thoa trở về nhà và bắt đầu đi làm. Tại nơi làm việc, Thoa gặp Nguyễn Minh Quý – người bạn đời sau này.

Dù biết rõ Thoa đã từng điều trị ung thư máu và nghe nhiều người cùng làm nhắc nhở: “Thoa bị bệnh đấy, mày xem phải suy nghĩ chín chắn, còn tương lai sau này nữa”, nhưng Quý không để tâm đến điều ấy và tình cảm giữa 2 bạn trẻ cứ lớn dần lên.

Dù biết người yêu mắc bệnh, nhưng chàng trai trẻ vẫn quyết lấy Thoa làm vợ

Một thời gian sau khi quen biết và dành tình cảm cho nhau, năm 2018 Thoa và Quý đã có một đám cưới ngọt ngào. Quý chia sẻ: “Em không sợ bệnh ung thư máu vì em nghĩ cuộc sống còn nhiều thứ đáng sợ hơn”.

Giờ đây, mỗi sáng thức giấc Thoa không hề nghĩ đến căn bệnh nữa. Thoa cảm thấy mình vô cùng may mắn vì vẫn tìm thấy hạnh phúc sau quãng thời gian điều trị ung thư máu.

Thoa mong những người cùng bị bệnh như mình hãy tin tưởng vào các y bác sĩ và luôn mạnh mẽ, đừng yếu đuối: “Nếu mình đã có bệnh, buồn cũng không giúp bệnh giảm đi được. Mình phải cố gắng suy nghĩ tích cực, sống lạc quan để những người thân không phải lo lắng cho mình nhiều nữa”.”Ung thư không phải là dấu chấm hết”, câu chuyện của cô gái trẻ Đỗ Thị Thoa là một minh chứng rằng nếu như bạn đủ nghị lực và niềm tin thì tương lai, hạnh phúc vẫn đang ở phía trước.

Trương Hằng

Bạn đang xem bài viết Tình Yêu Sôi Trào I trên website Ieecvn.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!