Xem Nhiều 6/2023 #️ Lãnh Cung Part 1 # Top 8 Trend | Ieecvn.com

Xem Nhiều 6/2023 # Lãnh Cung Part 1 # Top 8 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Lãnh Cung Part 1 mới nhất trên website Ieecvn.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

LÃNH CUNG

Title: Lãnh cung.

Author: Inu hay Rie đều là ta tất.

Paring: YunJae

Rating: PG 15

Warning:

Những điều trong fic này không đúng với sự thật.

Category: hỗn hợp

Length: 0neshot

Sumary: Lãnh cung – nơi thâm sâu đen tối nhất của Hoàng cung nhưng có mấy ai ngờ được ở trong Lãnh cung đó đã diễn ra một mối tình sâu nặng khắc cốt ghi tâm.

Note: Không đem fic đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của Inu hoặc Miyu.

.

.

.

Part 1:

Câu chuyện của chúng ta được diễn ra vào triều đại Chosun thứ 18 – triều đại giàu mạnh nhất trong lịch sử Hàn Quốc. Dưới sự cai trị của Jung Đế Jung Yunho, vị hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Dù mới 22 tuổi nhưng Jung Yunho là vị vua anh minh, trí dũng song toàn, mưu lược nhất lúc bấy giờ khiến cho mọi người ai ai cũng kính nể, các nước lân bang có ý định nhòm ngó xâm lược cũng phải e dè vị vua này.

Lên ngôi vua lúc mới 15 tuổi nhưng Jung Đế Jung Yunho đã dẹp sạch bọn phản loạn trong nước chỉ trong vòng hai tháng. Đánh đuổi quân xâm lược với những chiến thuật, mưu lược không ai sánh kịp. Nói chung Vương triều Chosun dưới sự cai trị của Jung Đế là một thời kì thái bình. Bách tính được ấm no không bao giờ phải chịu đói khổ, quan lại quý tộc phải ra sức làm việc nếu không sẽ bị cắt giảm bổng lộc và nhiều những việc làm khác khiến cho bách tính ai cũng tung hô Jung Đế là một vị Thánh sống của đất nước.

.

.

Hoàng cung

“Hoàng Thượng, mùa lũ đã kéo về ở các vùng đồng bằng Gangwon-do. Mọi năm dù đã dự liệu trước nhưng vẫn xảy ra sạt lỡ đê điều khiến cho mùa màng bị phá hoại, bách tính ở những khu vực đó gặp nhiều đói khổ. Cúi xin Hoàng Thượng xem xét.”

Nghe bẩm báo của Hộ bộ thượng thư khiến cho Jung Đế nhíu mày. Jung Đế Jung Yunho dù tuổi còn trẻ nhưng trên người luôn có một bá khí cao ngạo của một bậc Đế Vương khiến cho ai ai nhìn vào cũng không khỏi không run sợ. Chỉ một cái nhíu mày của Jung Đế thôi cũng khiến cho các vị quan lại đang ngồi thượng triều không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Hiện ai đang là quan nhai ở Gangwon-do?” – giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đại điện – “Cắt chức kẻ đó ngay lập tức cho Trẫm. Hộ bộ thượng thư lập tức điều động người khác có năng lực hơn xuống đó thay thế. Đồng thời nhanh chóng xây dựng lại đê điều, đem lương thực xuống hỗ trợ cho bách tính trong mùa lũ.”

“Thần tuân chỉ.”

“Các khanh còn việc gì muốn bẩm báo còn không thì bãi triều.” – Jung Đế lạnh lùng lên tiếng.

“Thưa Hoàng Thượng, người nay cũng đã lên ngôi vua được bảy năm nhưng ngôi vị Hoàng Hậu vẫn còn để trống, người nối dõi cũng chưa có. Xin Hoàng Thượng hãy nhanh chống lập Hậu.” – Tả tướng suốt buổi thượng triều chỉ im lặng bây giờ đột ngột lên tiếng.

“XIN HOÀNG THƯỢNG NHANH CHỐNG LẬP HẬU!” – các đại thần khác cùng nhau lên tiếng.

Nghe đến vấn đề này Jung Yunho cảm thấy thật phiền phức. Không phải hắn không biết việc lập Hậu và có con nối dõi quan trọng thế nào nhưng hắn không muốn lựa chọn một cách tùy tiện. Hậu cung của hắn không phải không có người, có rất nhiều là khác và những người đó toàn là những mỹ nhân trong đất nước. Thế nhưng chẳng có nữ nhân nào trong số đó có thể khiến cho hắn động tâm.

“Trẫm sẽ suy nghĩ đến việc này. Bãi triều.”

.

.

.

.

.

Sau giờ thượng triều Jung Yunho đi dạo trong Ngự hoa viên. Jung Yunho hắn là một con người cầu toàn vì thế hắn muốn Hoàng Hậu của hắn cũng là một người thật xuất sắc. Hoàng hậu của hắn phải là người chia sẽ gánh nặng trong việc cai trị đất nước với hắn. Hoàng hậu của hắn cũng là một người thông minh mưu lược. Thế nhưng dù trong Hậu cung mấy trăm nữ nhân lẫn nam nhân nhưng hắn vẫn không thể kiếm được lấy một người vừa mắt. Thỉnh thoảng hắn cũng qua đêm với một vài phi tần rồi cũng tùy tiện sắc phong cho các phi tần ấy lên làm Quý phi nhưng muốn được lên ngôi Hoàng Hậu thì còn lâu. Có điều số phi tần hắn qua đêm vô cùng ít ỏi chỉ có vài ba người.

Hậu cung tranh đấu đáng sợ thế nào không phải hắn không biết. Những nữ nhân trong Hậu cung này đằng sau gương mặt hiền lành dịu dàng thì trong bụng toàn là những âm mưu toan tính độc ác. Bọn họ sẵn sàng giết người chỉ để được sủng ái. Mẫu hậu của hắn cũng vì những âm mưu nơi Hậu cung này mà qua đời.

“Yunnie, sau này khi làm Hoàng Thượng con tuyệt đối phải nhớ lấy những điều này. Hậu cung không được có quá nhiều người, con cái nối dõi cũng vậy. Có quá nhiều người sẽ chỉ dẫn đến tranh giành quyền lực mà thôi. Nếu sau này con có yêu ai đó thì con nhất định phải bảo vệ người đó cho đến cùng.”

Đó là những lời cuối cùng mà Mẫu hậu để lại cho hắn vì thế khi nhìn những nữ nhân chỉ biết tranh giành quyền lực trong Hậu cung này hắn không khỏi cảm thấy chán ghét. Những nữ nhân tầm thường thế này thì làm sao hắn có thể đưa lên làm Hoàng Hậu – mẫu nghi thiên hạ. Nghĩ vậy thôi làm hắn khẽ thở dài.

“Mẫu hậu, đến khi còn Hoàng nhi mới tìm được Hoàng hậu của mình đây?”

.                          

.

~Ting tang tính tang~

Tiếng đàn êm dịu đánh thức hắn dậy khỏi những suy nghĩ trong đầu. Nhìn quanh hắn đã rời khỏi Ngự hoa viên từ bao giờ và đi đến một nơi lạ trong cung. Trong lúc suy nghĩ hắn đã đi đến đâu đây?

~Tang tính tình tang~

Tiếng đàn lại vang lên một lần nữa. Là ai mà có thể đánh lên một khúc đàn hay như thế!? Hắn đã nghe rất nhiều danh tài đánh đàn nhưng chưa bao giờ nghe được một khúc nhạc hay đến vậy. Khúc nhạc êm dịu sâu lắng như đang bộc lộ một khao khát nào đó khiến cho hắn bị thu hút. Bước chân vô thức bước đến nơi phát ra tiếng đàn cho đến khi tiếng đàn kết thúc thì hắn đã đứng trước một cánh cổng cũ kĩ khắc hai chữ: “Lãnh cung”.

Khu điện cũ kĩ này là Lãnh cung sao? Jung Yunho dù sống ở Hoàng cung từ bé nhưng cũng chưa bao giờ đến nơi đây, đây là nơi sâu nhất của Hoàng cung. Lãnh cung là nơi giam giữ các phi tần bị thất sủng hoặc phạm tội. Nhưng từ nhiều năm trước nơi này đã không còn ai sống nữa. Hắn từ xưa đến nay rất ít khi quan tâm đến những việc diễn ra ở Hậu cung nên cũng không mấy hiểu biết.

“Tiếng đàn vừa rồi phát ra ở đây à?”

Khẽ tiến lên dùng thanh kiếm luôn đeo bên hông chém nát ổ khóa cổng, Jung Yunho dợm bước vào bên trong. Đi chưa được một bước tên thái giám đi bên cạnh lên tiếng.

“Hoàng Thượng, nơi Lãnh cung dơ bẩn này bậc Cửu ngũ chí tôn như Người không nên vào đâu ạ.”

Lập tức một ánh mắt lạnh băng đáng sợ nhìn vào tên thái giám khiến tên thái giám không khỏi cảm thấy rét lạnh dù đang giữa mùa hè.

“Trẫm đi đến đâu không đến lượt ngươi quản.” – Jung Yunho gằng giọng nói. Âm thanh như phát ra từ địa ngục khiến tên thái giảm đứng không vững lập tức quỳ xuống dập đầu xuống đất.

“Nô tài to gan. Xin Hoàng Thượng tha tội.” – tên thái giám vội vàng khúm núm chạy lên mở hai cánh cổng nặng nề ra.

Khẽ hừ một tiếng Jung Yunho lại bước vào bên trong Lãnh cung và hắn ngay lập tức kinh ngạc trước những gì hắn đang nhìn thấy. Gương mặt lúc nào cũng có một sắc thái biểu cảm duy nhất của hắn lần đầu tiên lộ ra vẽ kinh ngạc.

Lãnh cung mà hắn đang đứng không hề giống như những gì hắn đã tưởng tượng. Nào là cảnh hoang tàn dơ bẩn, nào là vang vọng tiếng khóc than ai oán. Tất cả nhựng điều đó đều không hề có. Nơi này tràn ngập các loại hoa, dù không phải là các loại hoa quý tuyệt đẹp được trồng trong Ngự hoa viên mà toàn là hoa dại nhưng lại không hề kém Ngự hoa viên là bao. Các bông hoa dại đều nở rộ tỏa ra một hương thơm ngào ngạt dễ chịu trong không gian. Các hồ nước trong đây đều trong vắt và có vài con cá chép nhỏ bơi lội trong đó. Các con đường đều được quét dọn sạch sẽ khiến cho mọi người lầm tưởng nơi này không phải Lãnh cung mà là cung của một phi tần nào đó.

“Không phải nơi này không có ai ở sao?” – mấy tên thái giám và cung nữ thốt lên kinh ngạc.

Jung Yunho lại bước tiếp tiến sâu hơn vào trong Chính điện của Lãnh cung. Nơi này dù hơi cũ kỉ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ chứng tỏ chắc chắn nơi đây có người sinh sống.

BỊCH BỊCH!

Bằng đôi tai của một người luyện võ lâu năm, Jung Yunho liền nhận ra có tiếng bước chân ở phía sau Chính điện. Nhanh chân bước đến nơi đó hắn mỉm một nụ cười lạnh lẽo. Người sinh sống ở Lãnh cung này làm cho hắn cảm thấy vô cùng tò mò và thú vị.

Ở phía sau Chính điện trước nay là một khu đất trống nhưng bây giờ đã trở thành một thửa ruộng trồng các loại rau. Ở đó có một dáng người đang cậm cụi bón phân cho cây, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó. Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại nhìn và Jung Đế Jung Yunho lại kinh ngạc một lần nữa. Người này đích thị là nam nhân nhưng trên thế gian này có một nam nhân đẹp đến thế sao? Nét đẹp của người này là sự kết hợp hoàn hảo của nữ nhân và nam nhân. Đẹp nhưng không hề yếu đuối như nữ nhi mà mang hơi hướng mạnh mẽ của các đấng nam nhi làm cho ai vừa nhìn vào cũng bị thu hút ngay lập tức. Mái tóc đen dài của cậu được búi lên gọn gàng. Trang phục trên người dù rách nát nhưng vẫn tôn lên được dáng người thanh mảnh cùng làn da trắng hồng. Nhất là đôi mắt, một đôi mắt đen trong veo như nước, vô cùng hút hồn.

Thấy có người lạ vào trong “Lãnh cung của mình” cậu thoáng sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẽ bất cần ung dung tự tại của mình lờ đi đám người lạ mặt kia tiếp tục đi bón phân. Jung Đế Jung Yunho trong lòng thầm đánh giá con người thú vị trước mặt hắn kia. Người đẹp như cậu mà lại bị nhốt trong Lãnh cung này không phải rất kì quặc sao?

Mấy tên thái giám và nô tì thấy thái độ của cậu không khỏi lạnh sống lưng. Trước giờ chưa có người nào dám tỏ thái độ như vậy với Jung Đế mà còn sống trên đời này cả. Thế mà cái tên tiện nhân kia lại không biết trời cao đất dày mà dám tỏ thái độ khi quân phạm thượng như vậy, không phải là muốn bị xử trảm sao?

“Tiện nhân to gan, thấy Đương kim Hoàng Thượng còn không mau quỳ xuống.” – một tên thái giám quát.

Cậu quay lại nhìn tên thái giám vừa lên tiếng kia chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn làm tên thái giám bất giác lùi lại phía sau. Liếc qua tên đang mặc Hoàng bào mà đang được xưng tụng là “Hoàng Thượng” kia một các xem thường.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” – cậu cúi người nói lý nhí trong miệng – “Như vậy đã được hay chưa?”

Dứt lời cậu lại tiếp tục làm công việc của mình, bộ là Hoàng Thượng thì ngon lắm sao, Kim Jaejoong cậu đây mặc kệ hắn là ai nhưng trong đây là Lãnh cung của cậu không đến lượt người khác lên tiếng quát mắng cậu đâu.

Tên thái giám thấy thế càng thêm tức giận, chạy tới tính đánh cậu nhưng chưa kịp chạm vào một cọng tóc của cậu đã bị phát hiện. Lách người qua một bên cậu cầm lấy cái gáo dội cho một gáo phân bón lên người tên thái giám kia.

“Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám đụng đến người ta.” – cậu tức giận quay sang mắng tên thái giám làm hắn sợ xanh mặt. Dù sao hắn cũng là thái giám của Hoàng Thượng, cũng là người có địa vị trong Hoàng cung là lại bị một tên tiện nhân này tạt phân bón lên người, còn bị chửi mắng vô cùng thậm tệ.

Jung Yunho nảy giờ chứng kiến những cảnh tượng này càng cảm thấy người kia thật thú vị. Xưa nay chưa có ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn, nói chuyện với hắn với thái độ láo sượt kia mà còn sống cả. Đằng này cậu lại còn dám mắng chửi thái giám của hắn ngay trước mặt hắn có phải đầu óc cậu có vấn đề hay không?

“Lui xuống.” – ra lệnh cho tên thái giám kia lui xuống, Jung Yunho bước lại gần cậu thanh niên kia.

“Ngươi là ai? Tại sao lại sống trong Lãnh cung này?” – hắn trầm giọng hỏi.

Nghe cậu đáp như thế những tùy tùng đi theo hầu Hoàng Thượng không khỏi một phen kinh hãi. Tên tiện nhân kia dám đáp như thế với Hoàng Thượng sao? Xem ra tên tiện nhân kia khó mà thoát khỏi nạn này. Trái lại với suy nghĩ Hoàng Thượng sẽ tức giận chém chết tên tiện nhân kia của bọn tùy tùng, Jung Yunho chỉ nở một nụ cười gian ác. Lạy trời đất, lần đầu tiên bọn họ thấy Jung Đế cười, mà đằng này lại cười vì một tên tiện nhân xem trời bằng vung nữa chứ. Thà có mưa máu còn dễ tin hơn.

“Thú vị thật. Xưa nay chưa có ai dám trả lời như thế với ta mà không rơi đầu đâu.” – Jung Yunho khẽ sờ lên má cậu.

“A! Da thật mịn.”

CHÁT!

Âm thanh khô khốc vang lên làm bọn tùy tùng khiếp đảm. Tên tiện nhân kia thế nào lại dám đánh Hoàng Thượng chứ. Mấy tên lính xông lên định tấn công cậu nhưng liền bị Jung Yunho ngăn cản.

“Lui xuống hết cho ta.”

“Nhưng Bệ hạ, tên tiện nhân kia dám đánh người, nhất định phải trị tội hắn.”

“Lui xuống, các ngươi dám kháng lại lệnh ta hay sao?” – Jung Yunho rít lên, bá khí đáng sợ phát ra ngùn ngụt khiến bọn lính không thể nào dám kháng lại, lập tức lui xuống.

Jaejoong chứng kiến cảnh tượng này cũng thầm đánh giá tên Hoàng Thượng kia. Dáng người cao lớn, gương mặt cương nghị cùng với bá khí kia nhìn thế nào cũng giống một vị thần cao ngạo. Người này trên danh nghĩa chính là “phu quân” của cậu sao? Cũng được đấy nhưng Kim Jaejoong cậu đây không hề thấy hứng thú với cuộc sống cung đình ngoài kia. Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn ở trong Lãnh cung này thôi.

“Hoàng Thượng, xin ngươi hãy Hồi cung đi. Nơi này không hợp với ngươi đâu. Mời ngươi về cho.” – nói xong cậu xách thùng phân bón bỏ đi để lại những người còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Thế nhưng Jung Yunho biết hắn đã thấy hứng thú với Jaejoong, con người này hắn thật sự tò mò về cậu.

.

.

.

.

.

Chiều ngày hôm đó, Jung Yunho lại một thân một mình đi tới Lãnh cung kia. Suốt cả buổi sáng sao khi về tẩm cung Jung Yunho vẫn không thể nào quên được nam nhân kì lạ kia. Cậu là ai mà khiến cho một người tưởng như mất hết cảm xúc như hắn lại thấy dao động chứ. Ở cậu hắn nhận ra được một sự mạnh mẽ kiên cường. Có phải vì như vậy mà cậu đã sống được Lãnh cung trong thời gian qua?

Khẽ bước vào Chính điện trong lãnh cung, mùi thức ăn ngào ngạt xông đến khoan mũi của hắn. Đi xuống gian bếp ở phía sau hắn thấy cậu đang bận bịu chế biến các món ăn. Tay thì xào, tay thì đảo vô cùng thuần thục. Mùi hương từ những món ăn lan tỏa làm hắn cảm thấy thật đói. Hắn là Đương kim Hoàng Thượng, một ngày được ăn bao nhiêu món ngon, cao lương mỹ vị nhưng không hiểu sao khi ngửi mùi vị của những món ăn của cậu nấu hắn lại cảm thấy thèm ăn. Hắn cứ tưởng từ lâu rồi việc ăn uống của hắn chỉ có một mục đích duy nhất là để hắn tồn tại. Vậy mà giờ đây hắn lại thèm ăn những món ăn kia, có phải kì lạ lắm chăng?

“Á! Sao ngươi lại ở đây?” – Jaejoong phát hiện thấy Jung Đế đang đứng ngay cửa thì kinh ngạc xém chút nữa là làm rớt dĩa rau xào trên tay.

“Hừ, ta muốn đi đâu ở đâu là chuyện của ta.” – Yunho lạnh lùng đáp. Liếc mắt qua dĩa rau xào thơm phức trên tay cậu, hắn thản nhiên bốc lên ăn thử mặc kệ gương mặt kinh ngạc đến sắp rớt hàm của cậu.

“Ngon thật!”

“Ya, sao ngươi dám tự tiện động vào thức ăn của ta?” – Jaejoong trừng mắt nhìn tên Hoàng Thượng vô lại trước mặt mình không khỏi tức giận quát, đem dĩa rau xào giấu sao lưng.

“Ta thích thì ta ăn.” – hắn vô sỉ đáp, còn tặng cho cậu một nụ cười hết sức gian ác. Hắn cười đấy, đây là lần thứ hai trong ngày Jung Đế Jung Yunho kẻ lạnh lùng nhất thiên hạ mỉm cười đấy!

“Vô sĩ!” – Jaejoong mắng rồi đẩy hắn ra bưng mâm thức ăn ra khỏi nhà bếp.

“Tức giận rồi! Đáng yêu thật!”

Jung Yunho ánh mắt tràng ngập ý cười thầm nghĩ trong đầu rồi cũng bước đi theo cậu. Thấy cậu ngồi vào bàn ăn hắn cũng không chờ sự cho phép của cậu mà thản nhiên ngồi xuống đối diện cậu. Trên chiếc bàn nhỏ bây giờ bày ra đầy những món ăn nóng hổi thơm phức trông rất ngon mắt. Hắn muốn thưởng thức những món ăn này dù cho nguyên liệu của những món này toàn là rau cải không hề có một tý thịt nào.

Jaejoong trừng mắt nhìn tên vô lại trước mắt cậu mà không khỏi tức giận. Hắn ta nghĩ hắn ta là ai chứ, là Hoàng Thượng thì có thể đến đây phá rối cậu sao. Kim Jaejoong cậu dù là Hoàng Thượng cũng không sợ, cậu đây từ lâu đã không còn sợ bất cứ điều gì nữa rồi kể cả cái chết.

“Hoàng Thượng đại nhân, người không định trở về hay sao?”

“Ngươi nhìn xem ta có vẽ gì là muốn trở về hay không?” – đáp lại câu hỏi của cậu hắn chỉ bình thản đáp, còn tiện tay giựt chén cơm nóng trên tay cậu chuẩn bị ăn cơm.

“Này, ngươi đừng có ỷ ngươi là Hoàng Thượng mà quá đáng nha. Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?” – cậu phát hỏa giựt lại chén cơm trên tay hắn.

“Ngươi nhìn mà không biết sao? Ta muốn ăn cơm.” – hắn giương mắt nhìn cậu rồi lại giựt lấy chén cơm thản nhiên ngồi ăn trước vẽ mặt ‘không thể tin nổi’ của Jaejoong.

“Không lẽ Hoàng cung hết gạo rồi hay sao mà một Hoàng Thượng như ngươi lại đến đây giành ăn với ta.” – Jaejoong kinh thường nhìn hắn.

“Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ ta muốn ăn cơm. Ngươi không ăn thì ta ăn hết đây.” – trái lại với vẽ giận dữ của cậu, Yunho chỉ bình thản ngồi dùng cơm. Thức ăn của cậu làm rất ngon, rất vừa miệng. Dù toàn là rau cải nhưng vẫn ngon hơn những món sơn hào hải vị của Ngự thiện phòng chế biến rất nhiều làm hắn không thể buông đũa. Xem ra sau này hắn sẽ còn tới kiếm chuyện với cậu dài dài.

Nhìn dáng vẽ nhất quyết ở đây dùng cơm của hắn khiến Jaejoong tức đến nổi chỉ muốn bay lại đạp cho hắn vài cước. Kiểu này chắc hẳn Hoàng cung đang thiếu gạo lắm rồi. Cuối cùng không đuổi được tên vô lại kia về cậu cũng đành phải bới chén cơm khác ngồi xuống ăn. Ngày mai nhất định cậu phải khóa chặt cửa cung để hắn khỏi vào đây quấy rối cậu mới được.

Yunho rất lâu rồi mới được ăn cơm ngon như thế nên ăn rất nhiều, một lát đã ăn sạch nồi cơm và toàn bộ thức ăn làm Jaejoong tức muốn thổ huyết. Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng là thức ăn do cậu nấu ra nhưng mà chỉ mới ăn được nữa chén cơm thì đã hết ráo. Trừng mắt nhìn tên vô lại ngồi đối diện cậu đang ra vẽ vô tội sao khi cướp hết thức ăn của cậu kia cậu thật sự chịu hết nổi rồi.

RẦM!             

“Tên khốn! Nhà ngươi dám ăn hết thức ăn của ta. Ngươi mau mau cút khỏi mắt ta nếu không ta nhất định dùng dao chém chết ngươi.” – Jaejoong đập tay lên bàn, chỉ tay vào mặt Jung Yunho quát.

“Ngày mai nhớ nấu nhiều hơn nữa.” – mặc kệ cậu đang chỉ tay vào hắn, còn mắng hắn là “tên khốn” Yunho đứng dậy bỏ đi ra ngoài cảm thấy thật thõa mãn khi được no bụng.

“Cái gì, tên khốn kia, ngày mai liệu hồn đừng quay lại đây. Nếu quay lại bổn thiếu gia nhất định chém chết ngươi.”

.

.

.

.

Sáng hôm sau thức dậy, nằm trên long sàn Jung Yunho suy nghĩ về cậu. Hắn chưa bao giờ biết được cảm giác trêu ghẹo một người lại có thể khiến hắn thoải mái đến thế. Từ khi mẫu thân hắn qua đời đây hẳn là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẽ đến như vậy, là vui vẽ thật sự. Hắn đã cho người điều tra thân thế của cậu. Cậu tên là Kim Jaejoong, là con của một quan viên nhỏ được trúng tuyển trong kì thi tuyển phi hai năm trước. Còn về việc tại sao cậu lại bị nhốt và sinh sống trong Lãnh cung thì hắn vẫn chưa điều tra ra. Nhưng mà đêm hôm qua hắn thật sự lần đầu tiên trong đời có giấc ngủ ngon đến như vậy, một giấc ngủ không mộng mị, không bị thức giấc lúc nửa đêm.

“Thật yên bình nha!” – Jaejoong cảm thán ngồi nhìn bầu trời trong vắt.

Nhớ lại lúc mới bị nhốt vào đây phải nói cuộc sống của cậu thật sự đen tối. Chỉ tại có gương mặt khả ái như thế này mà cậu bị một đám nữ nhân hãm hại bắt nhốt vào đây. Nhưng cậu từ nhỏ đã sống tự lập rất tốt nên chỉ cậu nhanh chóng hồi phục lại tinh thần bắt đầu tìm cách trốn thoát. Nhưng ở Lãnh cung này hàng rào vừa cao vừa cứng làm dù thế nào cậu cũng không thoát ra được. Cũng may trong mấy tháng ở cung cậu đã từng ra tay cứu một cung nữ nên nàng ta đã giúp cậu sống sót trong nhà lao mang tên “Lãnh cung” này. Cô cung nữ đó giúp cậu kiếm hạt giống để trồng rau, mỗi tháng cô sẽ đưa gạo và một vài gia vị, thuốc men cần thiết cho cậu. Có khi cô còn đem cho cậu vài bộ y phục mới bằng cách chuyền những vật đó qua một cái hốc nhỏ. Jaejoong cũng không ngờ việc mình ra tay cứu cô cung nữ vào lúc đó lại thay đổi cuộc đời cậu như thế này. Nếu không có cô chắc hẳn cậu đã chết từ hai năm trước chứ đâu thể nào xây dựng lại được một Lãnh cung tuyệt đẹp như ngày hôm nay. Mà thật ra bị nhốt ở đây cũng tốt, sống một cuộc sống yên bình không cần phải quan tâm lo sợ, sống trong bất an với bọn nữ nhân độc ác ngoài kia.

XOẠT!

Âm thanh từ phía sau vang lên kéo Jaejoong trở lại với hiện thực. Quay lại phía sau nhìn thấy người vừa xuất hiện cậu không khỏi tức giận. Không phải cậu đã chặn của cung lại rồi sao mà Hoàng Thượng khốn khiếp này còn mò vào đây được. Đứng phắc dậy cậu vớ tay lấy viên đá ngay đó ném tới Jung Yunho.

“Tên khốn, làm sao mà ngươi vào đây được?”

“Ta có võ công. Ngươi nghĩ sao?” – né viên đá một cách dễ dàng, Jung Yunho đột ngột áp sát lại Jaejoong. Cậu ngây thơ quá, tưởng chặn cửa cung lại thì hắn không vào đây được sao? Hắn dù gì cũng là Vua của một nước, có võ công cao cường là chuyện bình thường, bức tường kia dù cao cũng đâu làm khó dễ được hắn.

Jung Yunho áp sát lại Jaejoong với tốc độ cực nhanh làm cho cậu giật mình, chân khẽ lùi về phía sau nhưng lại bất cẩn vấp té ngồi bệt xuống hồ nước. Cậu quên mất là nảy giờ cậu vẫn còn đang đứng trong hồ nước. Nhìn cảnh tượng cậu bị vấp té kia không khỏi làm Yunho cảm thấy buồn cười. Hắn bật cười thật lớn làm cho Jaejoong ngượng tới chín mặt. Gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng trong thật đáng yêu làm Yunho ngẫn ngơ trong giây lát.

“Còn dám cười. Tất cả chỉ tại tên vô sĩ nhà ngươi.” – Jaejoong tạt nước về phía Yunho đang cười nghiêng ngã rồi đứng phắc dậy chạy về phía Chính điện.

Yunho thấy cảnh Jaejoong ướt sủng chạy đi, nhớ tới gương mặt đỏ bừng của cậu thì cảm thấy Jaejoong quá đáng yêu. Nếu biết trêu cậu vui thế này thì hắn đã tìm đến cậu sớm hơn rồi. Cậu là người duy nhất có thể làm hắn bật cười thành tiếng, mà còn cười nghiêng ngã nữa chứ. Đến cả Mẫu hậu – người hắn yêu thương nhất mà còn chưa làm hắn cười được như vậy mà cậu, người hắn chỉ mới quen biết lại có thể.

“Mẫu hậu, người nhìn thấy chứ. Hoàng nhi đã cười đấy.”

.

.              

.

Jaejoong vừa tắm vừa mắng cái tên Hoàng Thượng chết tiệt kia. Tên khốn đó mà là Hoàng Thượng sao, là một tên vô lại mặt dày thì có. Báo hại cậu cả người ướt như chuột, cậu nhất định sẽ trả thù tên cẩu Hoàng Thượng kia mới hả giận.

“Ngươi ở trong đó sao?” – Yunho ở ngoài đợi cậu khá lâu mà không thấy cậu đâu liền đi kiếm sẵn tiện tham quan nơi mà Jaejoong sống. Ai ngờ vừa bước vào cửa liền thấy cảnh tượng cậu đang tắm. Bốn mắt nhìn nhau, Jaejoong nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết trân mắt nhìn hắn, hắn cũng trân mắt nhìn cậu.

“Ya, tên cẩu Hoàng Thượng kia. Mau cút ra ngoài.”

“Ngươi ngượng sao, cùng là nam nhi thì có gì mà nháo.” – Yunho đáp, nhìn cậu cười thật gian.

“Tên khốn, mau cút ra ngoài cho ta.” – Jaejoong hét lên.

Bật cười thật to khi thấy Jaejoong sắp bốc hỏa, Yunho cũng không trêu chọc cậu nữa mà đóng cửa ra ngoài chờ. Kim Jaejoong, cậu thật thú vị.

Bước ra ngoài sao khi mặc y phục xong, Jaejoong nhìn tên vô lại kia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Chỉ mãi lo rủa tên Hoàng Thượng kìa trong bụng, Jaejoong không nhận ra trong ánh mắt của Yunho đang xao động khi nhìn thấy cậu. Jaejoong lúc này thật quyến rũ trong mắt hắn. Mái tóc đen dài suông mượt được thả ra càng làm tôn lên nước da trắng hồng của cậu. Hai má còn hơi hồng do khi nảy bị hắn trêu ghẹo. Bộ bạch y được thêu vài bông hoa dưới tà áo và tay áo ôm sát thân hình mảnh mai. Cả người cậu đang tỏa ra khí thế của một bậc vương thượng.

“Này, có tin ta móc mắt ngươi không tên khốn.” – Jaejoong quát lên khi thấy Yunho nhìn cậu chằm chằm.

“Xưa nay chắc chỉ có ngươi dám mắng ta là tên khốn mà còn sống đấy, Kim Jaejoong.” – dám mắng hắn là ‘tên khốn’, xem ra lá gan của cậu thật quá lớn đi. Có điều hắn cũng không có ý sẽ xử phạt cậu, nếu không hôm qua đã là ngày giổ của cậu rồi.

“Vậy sao, chắc ta phải cảm tạ ngươi vì cái ân huệ đó quá.” – nói xong cậu bỏ đi vào gian bếp. Mà tại sao hắn ta lại biết tên của cậu nhỉ!?

“Đi nấu ăn nhanh đi, ta đói rồi.” – hắn chống cằm nhìn cậu.

“Vô sĩ. Ta nhất định bỏ độc thuốc chết nhà ngươi.” – cậu dậm chân đùng đùng bỏ đi còn Yunho thì đang cười nghiêng ngã vì bộ dạng trẻ con của cậu.

.

.

.

Và cứ thế, ngày nào Jung Yunho cũng mò tới Lãnh cung để ăn cơm do Jaejoong nấu. Yunho thì khỏi nói, sống 22 năm trên đời nhưng chưa bao giờ hắn thấy hạnh phúc như vậy. Cậu đã cho hắn biết cái gì là hơi ấm, biết hạnh phúc là thế nào. Dù cậu toàn nói với hắn những lời khó nghe nhưng mà hắn biết cậu ngày nào cũng đợi hắn tới Lãnh cung, còn nấu cơm và thức ăn nhiều hơn nữa. Cậu thật sự làm hắn yêu thích, cậu rất thông minh, không biết cậu đã hiến cho hắn bao nhiêu kế sách để cai trị đất nước. Jung Yunho nghĩ, ngoài Kim Jaejoong ra thì thế gian này không có ai có đủ vị thế để ngồi lên vị trí Hoàng Hậu của hắn hết. Kim Jaejoong nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu của Vương triều Chosun này, trở thành Hoàng Hậu của Jung Đế Jung Yunho.

Còn về phần Jaejoong, thời gian đầu cậu còn tức giận mắng chửi hắn đủ điều, còn vác dao ra tấn công hắn nhưng thời gian sau này dường như cậu cũng quen với sự hiện diện của hắn trong Lãnh cung này. Cậu tự giác nấu cơm và làm thức ăn nhiều hơn, ngày nào cậu cũng chờ hắn đến rồi mới dùng cơm. Ngày nào Jung Yunho đến trể cậu đều ngồi chờ. Trong lòng cậu luôn có cảm giác mong nhớ hắn, dù ngoài miệng luôn ăn nói khó nghe với Yunho nhưng trong lòng Jaejoong biết cậu đã có tình cảm với tên khốn kia. Thế nhưng người ta là Đương Kim Hoàng Thượng còn cậu chỉ là một phi tần nhỏ bé bị nhốt trong Lãnh cung. Cho dù cậu có tình cảm với hắn nhưng đã chắc gì hắn cũng có tình cảm với cậu? Cậu không muốn bị tổn thương vì tình cảm này.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Tuần Trăng Mật Đáng Nhớ – Part 1

TUẦN TRĂNG MẬT ĐÁNG NHỚ

Tên truyện: Unforgetable Honeymoon

Tác giả: JadeXScandal@livejournal

Người dịch: Kinn

Pairing: YooSu (main), Yunjae

Rating: PG13 to NC17

Part 1

“Bạn mệt mỏi vì phải làm việc suốt cả ngày? Bạn muốn được nghỉ ngơi? Chúng tôi cung cấp cho bạn kì nghỉ dưỡng ba ngày tại Resort, chỉ cách Seoul 2km về phía Biển Vàng! Đặtvé ngay và hưởng ưu đãi 25%.”

“Bố ơi, anh ChanHee lấy cái GI-Joey của con!” InHwan bé nhỏ khóc òa và túm lấy quần bố “Anh không trả con!”

InHwan gật gật, vẫn còn nức nở úp mặt vào má bố.

“ChanHee a, còn ở đâu rồi?” YooChun gọi cậu con trai lớn, tìm thấy cậu bé đang ngồi trước TV. “Bố nói sao hả ChanHee, chưa làm xong bài thì không được xem TV đâu.” Anh nói giọng hơi tức giận.

“Nhưng bố ơi~” ChanHee than thở “Chán lắm à, khó nữa~”

“Sao con không hỏi bố?” Yoochun vừa nói vừa nhấn nút tắt TV “Con hỏi bố lúc nào cũng được mà” Rồi đặt InHwan lên ghế bành “Nhưng InHwan bảo con lấy đồ chơi của em, có thật không.”

ChanHee mắc lỗi di di chân trên sàn “Vâng thưa bố…”

“Con đưa lại cho em chơi được chứ?” Anh lại hỏi.

ChanHee nhún vai “Vâng, con biết rồi.” Cậu bé chạy vèo đi rồi quay lại với món đồ chơi bị mất trên tay “Đây ạ, con chỉ định giấu đi vì con nghĩ sẽ vui nếu InHwan cứ chạy lung tung để tìm thôi…” Cậu bé buồn buồn “Con không muốn làm em khóc đâu.”

Yoochun mỉm cười nhìn cậu con trai “Được rồi, bố vui vì còn không cố tình giấu đi để chọc em khóc.” Xoa đầu cậu nhóc “Bố tự hào về con.”

InHwan lại cười khúc khích “Chơi được rồi” Hai mắt sáng bừng lên còn cái miệng nhỏ thì bắt chước tiếng kêu của máy bay trực thăng, cứ như món đồ chơi đó biết bay thật. YooChun bật cười, rồi quay sang ChanHee.

Junsu cong người xách cái túi đồ tạp hóa to bự lên cầu thang, tới trước cửa nhà, cậu lục túi tìm chìa khóa “Cuối cùng thì…” Cậu thở dài khi tra chìa vào ổ và mở cửa “Mọi người ơi tôi về rồi!” Cậu gọi, đặt cái túi lên bàn ăn và thấy cậu con trai nhỏ chạy tới “Chào InHwan hôm nay con có khoan không nào?”

InHwan gật đầu lia lịa “Có ạ!” Bé chọc chọc má JunSu “Con chơi với GI-Joey suốt”

JunSu mỉm cười “Vậy à, thế bố đâu rồi?”

“Ờm… Bố ở phòng khách dạy anh học bài ạ.”

InHwan lại gật. Hai người đi vào phòng khách, thấy YooChun và ChanHee đang bân rộn với đống bài tập, YooChun cố gắng dạy cậu bé học toán, con ChanHee mười câu thì chín câu đều nhìn anh chằm chằm cứ nhưng anh đang nói tiếng Trung Quốc.

Cậu bé ụp mặt xuống bàn vẻ thất bại “Con đã bảo là nó khó lắm mà!”

“Đoạn nào con còn chưa hiểu vậy?” YooChun vừa hỏi vừa đọc lại quyển sách.

“Tất cả…”

“Chunnie, em về rồi.” JunSu nói và hôn anh một cái.

“InHwan cũng muốn được hôn!”

Yoochun bật cười rồi hôn cả InHwan và JunSu “Em ổn chứ?”

“Uh huh.” Junsu gật, đặt InHwan xuống cho cậu bé chạy đi chơi “Nhưng mà thật không yêu thương nổi cái cầu thang đó, đống đồ tạp hóa đó nặng chết đi được.” Cậu choàng tay lên vai ChanHee “ChanHee của ba sao rồi?”

“Tệ ạ… Con không học toán được.” Cậu bé cứ như chiến binh thất trận “Con mà không làm xong bài tập trước thứ Sáu thì chị HyoRi lại la cho coi.”

“Tất nhiên chị ấy sẽ không la mắng con đâu con à.” JunSu nói, vuốt ve lưng cậu bé “Nếu con không hiểu thì phải vậy thôi, hãy nói là con đã cố gắng, hoặc ba sẽ viết note gửi cho chị ấy.”

Mắt ChanHee sáng bừng lên “Vâng, cảm ơn ba!”

“Được rồi được rồi, con chơi đi.”

ChanHee vui vẻ rời khỏi phòng, chạy ra chơi với em trai.

JunSu thở dài ngồi lại bên YooChun “Bọn trẻ này, nhiều năng lượng thật đấy.” Cậu nói rồi nắm lấy tay anh “Bọn chúng sẽ là những đứa trẻ ngoan nhỉ?”

“Tất nhiên rồi, em là một ông bố tuyệt vời mà Su” YooChun nghiêng người hôn cậu “Người cha tuyệt nhất bọn trẻ có thể có.”

“Thôi nào Chunnie” JunSu đỏ mặt “Em chỉ đang cố hết sức thôi.” Cậu đứng khỏi ghế rồi ngồi lên đùi Yoochun, ngón tay vuốt vẻ cổ áo len của anh “Chunnie này, từ hồi có bọn trẻ mình chẳng còn có nhiều thời gian…”

“Ừ, chắc đấy là cái giá phải trả của việc làm cha mẹ nhỉ?”

JunSu gật đầu “Nhưng mà, anh có nghĩ chúng ta nên làm gì đó không, ý em là mình xứng đáng có khoảng thời gian riêng tư ấy.”

Yoochun vỗ má cậu “Như kiểu, nghỉ vài ngày, rời khỏi lũ trẻ một chút, chỉ anh và em hả?” Mắt anh sáng lên đầy chờ đợi.

“Ừm, nếu anh nghĩ thế, vâng.”

Yoochun cười gian “Theo anh.”

Hai ngày sau vé được đặt, họ đi sau khi đã sắp xếp ổn thỏa các thứ. Mấy người bạn được gọi đến để chăm sóc hộ lũ trẻ, JaeJoong, ChangMin và YunHo đều tới sớm để gặp lũ trẻ con, vậy là YooChun và JunSu có thể sắp xếp đồ đạc sớm hơn.

“Các cậu con trai tôi thích nhất đâu rồi ấy nhỉ?” JaeJoong vừa cười vừa dang tay chào bọn trẻ.

“Anh à, làm sao mà ‘thích nhất’ được, anh chỉ có mỗi hai đứa này thôi à~” ChangMin vừa treo áo khoác lên giá vừa nói.

“Ya Shim ChangMin!” JaeJoong đạp cho tên kia một phát “Bọn trẻ khóc bây giờ.”

ChangMin nhún vai “Tụi nó phải bé nhỏ gì nữa đâu mà.”

“Ừ cũng phải, bọn nó lại lớn thêm chút nữa rồi” YunHo nói khi bế InHwan lên “InHwan của chú thế nào nhỉ?”

“Chú tốt!” InHwan reo lên và ôm YunHo.

“Nghe y chang bố nó.” YunHo khịt mũi rồi đặt thằng bé xuống để nó chạy ra chào ChangMin “ChanHee có vẻ giống YooChun hơn.”

JaeJoong gật đầu đồng tình, nói rồi vòng tay qua ôm eo YunHo “Đúng vậy á, coi như bù trừ cho InHwan với JunSu giống nhau.”

“Ôi dào để ý làm gì, bọn nhỏ đáng yêu là được, phải không?” ChangMin cắt ngang “Giờ ai muốn chơi với chú ChangMin nào?”

Hai đứa trẻ đồng loạt đáp “Cháu!” rồi cả ba cùng chạy tới phòng chơi, YunHo thở ra, “ChangMin hợp với bọn trẻ con thật, cũng trẻ con y vậy.”

JaeJoong bật cười “Ừ.”

Trong khi mọi người chơi với đám nhóc, YooChun và JunSu sắp xếp đồ đạc, sự hưng phấn ngày một gia tăng, cả hai đều cảm nhận được.

“C-Chunnie, chưa đâu… Mình sẽ tới đó sớm thôi mà.” JunSu khẽ kêu lên và bắt lấy cái tay không an phận của YooChun “Anh để dành đi nhá?”

YooChun lại cười gian xảo “Là vì em thôi Su cục cưng.”

JunSu quay lại, phải lâu lắm rồi cậu mới lại nghe thấy anh gọi thế “Anh vừa nói gì cơ?”

“Là vì em?”

“Không không, sau đó.”

“Su cục cưng?”

Junsu bước tới trước mặt anh vừa kéo anh lại với một màn khóa môi mê mẩn. “Ừm, chính nó đó.” Cậu cắn môi rồi nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh, hoàn toàn mất đi khống chế, giống như bị rơi vào vực sâu của chính mình.

“Anh thực sự mong chờ mấy ngày sắp tới Su ạ.”

“Em cũng thế Chunnie, bọn mình xứng đáng được nghỉ ngơi mà.”

Hai ông bố đã sắp sửa lên đường, nhưng vẫn còn chút thời gian trước khi taxi đến, họ vẫn còn thời gian để ôm hôn hai cậu con trai của mình.

YooChun như tan chảy. Mỗi đứa trẻ đều tình cảm theo một cách riêng, với ChanHee, khó mà cảm nhận hay nhìn thấy được nhưng lần này ánh mắt và lời nói đã phản bội cậu bé rồi. “Ba ngày thôi mà ChanHee, bố và ba sẽ về ngay thôi, trước khi con kịp nhận ra ấy.”

ChanHee lại gật đầu, thơm anh một cái. Trong lúc đó JunSu đang gắng dỗ dành InHwan khóc nhè, cậu bé đã khóc òa lên khi biết bố và ba sẽ đi cả ngày, cậu bé buồn lắm “Ba… Ba đừng đi!” Bé nức nở nói.

“Shh… Nín nào InHwan” JunSu thầm thì, vỗ lưng bé “Các chú sẽ ở nhà chăm sóc con, con cũng có thể gọi điện thoại cho ba mà.”

“V-Vâng…”

JaeJoong gật đầu “Đừng lo JunSu, tụi nhỏ sẽ ổn cả thôi.”

Hứa hẹn tạm biệt một hồi rồi họ cũng để lũ trẻ lại cho các ông bố đỡ đầu, tin tưởng lũ trẻ sẽ được chăm sóc chu đáo, và lên xe rời khỏi Seoul. JunSu và YooChun tưởng tượng về tuần trăng mật thứ hai của họ, hi vọng đó sẽ là điều họ không thể quên được.

Tốt nhất nó nên là như thế.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Vì Sao Bà Bầu Lãnh Cảm Với Chuyện ‘Yêu’

Nhiều người bỗng dưng thích yêu, nghiện yêu sau khi mang thai nhưng phần đông chị em thường hoảng sợ mỗi khi nhắc tới chuyện “yêu” chồng.

Mang bầu nhiều chị em sợ gần chồng

Chia sẻ tại phòng khám thai BV Phụ sản Hà Nội nhiều sản phụ lắc đầu khi được hỏi có thích yêu chồng trong thời kỳ mang thai không? Lý do của chị em đưa ra hầu như đều rất hợp lý: có người thì mất cảm giác yêu, có người sợ ảnh hưởng đến có, có người bị những vấn đề về thai nghén nên không muốn và không dám gần chồng.

Chị Đinh Thu Hường ở Láng Hạ chia sẻ: “Tôi mang thai đứa thứ 2 đã bước sang tháng thứ 5, cộng trừ đi thì chồng cũng bị cấm túc tới 4 tháng không được làm chuyện ấy”.

Theo lời chị Hường thì bắt đầu thai kỳ cùng với sự lớn lên của em bé trong bụng cơ thể chị cũng khác hoàn toàn. Mọi nhu cầu yêu đều biến mất không dấu vết. Mỗi khi chồng chạm vào cơ thể là chị lại sợ và dù có cố để bắt đầu cuộc yêu thì cũng chỉ là hết sức giúp chồng giải tỏa còn chị cũng không thích thú gì.

Cùng giống chị Hường, chị Lan một sản phụ mang thai tháng thứ 3 cũng bị “lãnh cảm” hoàn toàn khi bắt đầu mang bầu. “Tôi cũng không hiểu tại sao trước mình đang bình thường nhưng mang thai một cái thì cơ thể như kiểu “mất nước”, cô bé khô hạn nên cứ yêu chồng là rất đau đớn. Hơn nữa cảm giác lúc yêu cũng biến mất thậm chí còn sợ chồng chứ không nồng nhiệt như trước”. chị Lan nói.

Rơi vào tình cảnh oái oăm khác chị Phan Thúy Hiền ở Giảng Võ lại phải nhịn sex vì trước đó hai vợ chồng cuồng nhiệt quá làm động thai.

Chị Hiền cho biết: ” Trước khi mang bầu hai vợ chồng đã tìm hiểu rất kỹ xem phải làm chuyện ấy thế nào nhưng nhiều khi vẫn quên nên yêu hơi quá đà. Kết quả sau một trận cuồng nhiệt tôi bị đau tức bụng ra máu. Vợ chông tôi đưa nhau đi khám gấp bác sĩ bảo bị động thai còn nghiêm mặt mắng chồng không biết nhịn. Từ hôm đó hai vợ chồng phải nhịn sex, có làm gì cũng chỉ dám rón rén. Thậm chí nhiều lúc chồng tôi toàn tự tránh vợ vì sợ hại đến con”.

Theo các chuyên gia việc sản phụ thai đổi tâm lý, sinh lý, nội tiết trong thời gian mang bầu cũng ảnh hưởng rất nhiều tới nhu cầu sex của chị em. Thực tế có những biến đổi là hoàn toàn bình thường.

Lý giải chuyện chán sex khi mang bầu

Thông tin được TS. BS. Lê Thị Thu Hà, Khoa Khám Bệnh – BV Từ Dũ chia sẻ thai kỳ có thể ảnh hưởng đến tần suất và sự ham muốn tình dục của người phụ nữ. Sự thay đổi này thường gặp ở các giai đoạn thai kỳ khác nhau:

Trong 3 tháng đầu thai kỳ do biến đổi nội tiết, do thai hành, mệt mỏi, lại hay bị nôn mửa làm giảm sự hứng khởi và giảm tần suất quan hệ thậm chí sợ hãi mỗi khi nghĩ tới chuyện sex.

Tuy nhiên trong 3 tháng giữa thai kỳ, tăng lưu lượng máu đến cơ quan sinh dục vùng chậu (tử cung, âm đạo, âm vật) và vú, tăng tiết dịch âm đạo, do đó nó lại có thể làm tăng cảm giác cực khoái và dẫn đến tăng kích dục ở người phụ nữ. Nhưng đến 3 tháng cuối, do tăng trọng lượng cơ thể, bụng to lên và đau lưng gây hạn chế việc quan hệ gối chăn với bạn tình nên thường sẽ giảm ham muốn.

Nếu bạn hoàn toàn bình thường vẫn có nhu cầu “yêu” chồng thì không nên quá sợ hãi lo lắng vì nếu thai nhi khỏe mạnh, mẹ bầu mang thai bình thường thì việc bố mẹ yêu nhau không dẫn tới xảy thai. Thai nhi trong buồng tử cung được bảo vệ tương đối an toàn nhờ nước ối bao bọc, màng ối vững chắc và nút nhầy che kín cổ tử cung. Động tác quan hệ, ngay cả khi quan hệ sâu, dương vật cũng không thể chạm đến thai nhi.

Khi người mẹ lên đỉnh, cơn cực khoái có thể gây cơn co tử cung. Nhưng cơn co này không đủ gây chuyển dạ. Do vậy, cực khoái do quan hệ tình dục không làm tăng nguy cơ sinh non”.

Tuy nhiên các ông bố bà mẹ cũng nên chú ý không nên thử các tư thế mới, hay quan hệ quá mạnh, quá nhiều lần liên tiếp… thì bé yêu của bạn sẽ không thể an toàn được nữa.

– Có 2 hoặc nhiều thai.

# 1【Tìm Hiểu】 Mang Thai Ngoài Tử Cung Có Giữ Được Không

Mang thai ngoài tử cung có nguy hiểm không?

Thai ngoài tử cung là hiện tượng trứng đã được thụ tinh nhưng làm tổ bên ngoài tử cung. Các vị trí thai ngoài tử cung phổ biến như vòi tử cung, buồng trứng, ổ bụng, ống cổ tử cung. Thai nằm ở vòi tử cung chiếm 95-98% ca bệnh, ở buồng trứng chiếm 0,7-1%, ở ống cổ tử cung chiếm 0,5-1%, ở ổ bụng thì rất hiếm.

Mẹ bầu khi đã bị thai ngoài tử cung thì khối thai có thể vỡ bất cứ lúc nào, gây nguy hiểm cho tính mạng và ảnh hưởng tới khả năng sinh sản về sau. Vì vậy, dù không muốn nhưng mang thai ngoài tử cung không thể giữ được.

Dễ bị mất máu: nếu không phát hiện và xử lý kịp thời để cho túi thai vỡ ra, sản phụ sẽ bị xuất huyết ồ ạt, mất máu trầm trọng và có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Khả năng sống sót của thai nhi cực thấp: tử cung là môi trường tốt nhất cho thai nhi phát triển. Ở các vị trí khác của tử cung, thai nhi gần như không tồn tại được. Chính vì thế, dù không muốn nhưng chị em vẫn phải phá thai ngoài tử cung để đảm bảo an toàn tính mạng.

Thai ngoài tử cung có khả năng gây vô sinh: nếu khối thai không được phát hiện và xử lý kịp thời thì mẹ rất có khả năng bị vô sinh. Có trường hợp mẹ phải cắt bỏ vòi trứng, khiến cơ hội mang thai lần sau thấp. Nếu bị cắt cả 2 bên vòi trứng thì mẹ sẽ bị vô sinh.

Mang thai ngoài tử cung phải làm sao?

Thai ngoài tử cung xử lý như thế nào là thắc mắc chung của nhiều chị em gặp phải hiện tượng này. Có 2 phương pháp điều trị thai ngoài tử cung chính:

Điều trị ngoại khoa (phẫu thuật) để cắt bỏ khối thai. Có thể mổ hở hoặc mổ nội soi tùy thuộc vào sự tiến triển của người bệnh.

Điều trị nội khoa (dùng thuốc). Các bác sĩ sẽ dùng Methotrexade để làm chết các tế bào của khối thai.

Việc lựa chọn phương pháp nào sẽ phụ thuộc vào:

Sự phát triển của khối thai, to hay nhỏ, vỡ hay chưa.

Tình trạng sức khỏe bệnh nhân

Tình trạng cơ sở y tế, nhân lực.

Căn cứ vào tình hình khối thai mà các bác sĩ sẽ chỉ định phương pháp điều trị.

Thể chửa ngoài tử cung chưa vỡ cần phẫu thuật càng sớm càng tốt để tránh mất máu (lúc này có thể mổ nội soi). Bác sĩ sẽ tiêm metrotrexat 10g vào thẳng khối thai dưới siêu âm và theo dõi trên lâm sàng, cận lâm sàng.

Chửa ngoài tử cung đã vỡ ngập lụt ổ bụng thì phải làm phẫu thuật gấp. Lúc này không thể áp dụng mổ nội soi được nữa mà phải mổ mở.

Thể huyết tụ thành nang cần phải mổ để tránh vỡ thứ phát và nhiễm khuẩn ổ máu tụ. Bác sĩ sẽ làm sạch khối máu tụ, khâu cầm máu và dẫn lưu ổ bụng khi cần thiết.

Chửa trong ổ bụng: nếu thai dưới 32 tuần tuổi sẽ phải phẫu thuật lấy thai ngay bởi để lâu sẽ nguy hiểm cho mẹ. Nếu thai trên 32 tuần tuổi có thể chờ thai đủ tháng rồi mổ lấy thai.

Mổ thai ngoài tử cung có ảnh hưởng gì không?

Như đã nói ở trên, có 2 phương pháp mổ thai ngoài tử cung là mổ nội soi và mổ mở. Bác sĩ sẽ căn cứ vào tình hình bệnh nhân và khối thai để lựa chọn phương án hợp lý. Bất cứ phương pháp phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro, vì vậy, mổ thai ngoài tử cung đòi hỏi những bác sĩ có tay nghề cao. Các mẹ cần lựa chọn cơ sở y tế uy tín, bác sĩ giỏi chuyên môn và phương thiết bị hiện đại để thực hiện ca mổ.

Bệnh viện ĐKQT Thu Cúc là một địa điểm được nhiều mẹ bầu tin chọn để tiến hành mổ thai ngoài tử cung. Quy trình phẫu thuật chửa ngoài tử cung tại Thu Cúc được tiến hành nhanh chóng, an toàn và chuyên nghiệp.

Tư vấn bác sĩ chuyên khoa để xác định phương án điều trị.

Sắp xếp lịch mổ, chọn bác sĩ và thăm khám trước khi phẫu thuật.

Bệnh nhân thực hiện các xét nghiệm và chẩn đoán hình ảnh cần thiết theo chỉ định dưới sự giúp đỡ của các nhân viên bệnh viện.

Tiến hành phẫu thuật trong phòng mổ vô khuẩn một chiều khép kín.

Sau khi hoàn thành phẫu thuật, thoát mê, bệnh nhân được đưa xuống phòng nội trú để theo dõi thêm. Bệnh nhân được chăm sóc chu đáo, đúng cách để hồi phục nhanh chóng.

Kết thúc dịch vụ, tất toán ra viện.

Bạn đang xem bài viết Lãnh Cung Part 1 trên website Ieecvn.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!